Kỳ thật may đo sườn xám thủ công thì tốt hơn, nhưng xem thái độ của bà lão liền biết bà ấy không có ý định nhận đơn hàng này của cô.
Nhưng những bộ sườn xám ở đây không chỉ có tinh mỹ, ngay cả vải dệt cũng là loại tốt nhất, tất cả sườn xám đều được làm từ tơ tằm, mềm mại nhẹ nhàng, độ rủ cũng rất tốt.
Nguyễn Tử Mạt chọn hai bộ, một bộ màu xanh nhạt, một bộ màu đỏ.
Nguyễn Tử Mạt vào phòng thử đồ, cô mặc thử bộ màu xanh nhạt trước.
Cô bước ra khỏi phòng thử đồ làm nhân viên ở tầng hai đều há hốc mồm.
Ngay cả bà lão có tính tình cổ quái cũng lộ ra tia tán thưởng.
Sườn xám khoe trọn đường cong của cô, đường xẻ ta để lộ đôi chân dài trắng nõn, từng bước đi đều toát ra vẻ thanh thoát và duyên dáng.
Màu xanh nhạt thanh nhã và tinh tế, mềm mại như nước suối đầu xuân. Chất vải lụa tơ tằm, hoa văn sóng nước trên đó lóe ra ánh sáng dưới nắng.
Vẻ đẹp mơ hồ thanh thoát giống mưa bụi Giang Nam, bức tường rêu xanh lấp ló cành mai đang lay động.
Nguyễn Tử Mạt nhìn chính mình tɾong gương thì rất vừa lòng, tươi mát thanh nhã mang the0 nét đẹp tri thức.
Màn trúc lại bị người vén lên.
Một người đàn ông ôn hòa lịch lãm bước ra, the0 sau là một người đàn ông trung niên.
Phó Hoài Thư dừng bước khi nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt tɾong bộ sườn xám, cô như một giai nhân dịu dàng từ thời dân quốc, vượt thời gian đến chốn này.
Nếu hiện tại có bảng vẽ ở đây thì tốt rồi, anh ấy có thể vẽ lại vẻ đẹp của giai nhân ấy.
Bà Chân đưa chiếc sườn xám đã gói lại cẩn thân cho Phó Hoài Thư.
Phó Hoài Thư nhận lấy bộ sườn xám được định chế riêng kia, khách khí gật đầu với bà Chân.
Nguyễn Tử Mạt quay đầu lại, mái tóc đen dài the0 động tác của cô tung bay, vẽ nên một đường cung duyên dáng.
Nhìn thấy Phó Hoài Thư ở chỗ này, Nguyễn Tử Mạt có chút kinh ngạc, ánh mắt của cô chạm phải bộ sườn xám tɾong tay Phó Hoài Thư.
“Tôi tới đây lấy sườn xám cho người lớn tɾong nhà, gặp cô ở đây quả là trùng hợp.”
Trên mặt Phó Hoài Thư luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng ôn nhuận như gió xuân, khiến người khác vô cùng thoải mái.
Nguyễn Tử Mạt cũng mỉm cười.
“Cô mặc sườn xám rất đẹp, rất phù hợp.”
Giọng nói của Phó Hoài Thư dịu dàng, thẳng thắn ca ngợi.
Khi cô mặc sườn xám sẽ mang lại cho người ta cảm giác cổ điển, tựa như mỹ nhân tɾong bức hoạ cuộn tròn.
“Cảm ơn.”
Nguyễn Tử Mạt cong mắt cười, cô cũng cảm thấy bản thân rất đẹp.
Phó Hoài Thư mỉm cười, cầm túi sườn xám, xoay người bước xuống tầng.
Phó Hoài Thư ngồi vào xe ô tô, Lệ Kình Liệt cũng vừa vặn nói chuyện với chiến hữu xong. Anh dập tắt điếu thuốc, sải bước vào cửa hàng sườn xám, lại không chạm mặt với Phó Hoài Thư.
Lệ Kình Liệt cao lớn tuấn mỹ, vừa tiến vào liền thu hút sự chú ý của nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng dán chặt vào khuôn mặt cương nghị của Lệ Kình Liệt. Cô ấy nuốt nước bọt, hôm nay là ngày gì vậy không biết, khách tới cửa hàng đều xinh gái đẹp trai như minh tinh.
Lệ Kình Liệt không thấy bóng người cô ở tầng một thì anh hơi nhíu mày.
“Chào quý khách, ngày đến đây mua sườn xám phải không?”
Nhân viên cửa hàng kích động tiến lên, mỉm cười dò hỏi.
Lệ Kình Liệt nói ngắn gọn, “Tìm vợ tôi, cô ấy rất xinh đẹp, tóc dài.”
|
/1529
|

