Nguyễn Tử Mạt còn muốn nói gì đó thì Lệ Kình Liệt đã nhanh chóng chặn trước, không cho Nguyễn Tử Mạt cơ hội từ chối.
Nguyễn Tử Mạt nghĩ đến thẩm mỹ của hầu hết đàn ông đều là màu hồng cánh sen thì cô sợ tới mức rụt tay lại.
Rất hiển nhiên, không một người phụ nữ nào trên đời lại không hoài nghi về thẩm mỹ của cánh đàn ông.
Cũng không thể để mất tiền mua lại không mặc được chứ? Như vậy còn lãng phí hơn.
Lệ Kình Liệt đang định cùng Nguyễn Tử Mạt vào cửa hàng sườn xám thì đột nhiên bị một chiến hữu gọi lại.
“Em vào trước đi, anh sẽ vào ngay thôi.”
Lệ Kình Liệt buông lỏng tay của Nguyễn Tử Mạt ra, đi về phía chiến hữu của mình.
“Được.”
Nguyễn Tử Mạt đáp lại, sau đó nhấc chân bước vào cửa hàng sườn xám.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt thì hai mắt liền không dứt ra được, vị khách hàng này còn xinh đẹp hơn cả minh tinh đïện ảnh. Sự xuấthiện của cô khiến toàn bộ cửa hàng sườn xám đều trở nên sáng ngời.
Thông thường khách hàng sẽ chọn sườn xám ở tầng một. Tầng hai dùng để tiếp khách quý và khách quen tới chọn hoặc may đo riêng.
Nhưng nhân viên cửa hàng chỉ lo nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Tử Mạt mà cứ vậy dẫn cô lên tầng hai.
Ngay lập tức, Nguyễn Tử Mạt bị thu hút bởi những bộ sườn xám được trưng bày trên tầng hai.
Sườn xám trưng bày ở tầng một the0 lối khá cũ, không thể nói là xấu nhưng cũng không thể nói là đẹp. Chính là không chỉ ra được điểm nào cần thay đổi, nhưng cũng không khiến người ta phải trầm trồ. Cô còn đang thất vọng với cửa hàng sườn xám có tuổi đời vài thập niên này thì lại thấy sườn xám ở tầng hai có phong cách rất độc đáo và tinh mỹ. Mỗi đường kim mũi chỉ trên sườn xám đều được tỉ mỉ thiết kế, từng mũi kim, màu sắc, họa tiết đều khiến cô kinh ngạc không thôi.
Mỗi một bộ đều rực rỡ lung linh, xa hoa lộng lẫy, cảnh đẹp ý vui.
Đây không giống một bộ quần áo, càng giống như tác phẩm nghệ thuật được trưng bày tɾong tủ kính để mọi người chiêm ngưỡng.
Lúc này, phòng bên cạnh có tiếng động, màn trúc bị người vén lên……
Một bà lão có tóc hoa râm, đe0 kính lão, mặc một bộ sườn xám rộng thùng thình, vẻ mặt nghiêm túc bước ra. Bà ấy nhìn thấy một cô gái xinh đẹp lạ mặt xuấthiện trên tầng hai thì lập tức nhíu mày, quát người nhân viên mắc lỗi kia, “Sao cô lại mang người lạ lên đây?”
“Xin lỗi, hiện tại tôi sẽ dẫn cô ấy xuống.”
Nhân viên cửa hàng xấu hổ sờ đầu, vừa rồi chỉ lo ngắm người đẹp, đầu óc không thanh tỉnh nên đã dân người ta lên tầng hai.
Bà lão xụ mặt, đã dẫn người lên tầng hai rồi, sao có thể đuổi khách xuống tầng một được.
Đây là chủ của hàng sườn xám này, thật đúng là một bà lão kỳ lạ.
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười, “Tôi tới mua sườn xám.”
“Chọn đi.”
Bà lão vung tay, tựa hồ không muốn nói chuyện với Nguyễn Tử Mạt.
Nhân viên cửa hàng nghe được lời này liền thở phào một hơi, còn tưởng rằng bà chủ có tính tình cổ quái của mình sẽ làm khó dễ cô gái xinh đẹp này. Cũng may bà ấy không nói lời khó nghe gì, nếu cô ấy hại người khác vô duyên vô cớ bị mắng một trận thì cô ấy sẽ cảm thấy rất áy náy.
Nhân viên cửa hàng xấu hổ cười với Nguyễn Tử Mạt, sau đó đi xuống tầng một.
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười đáp lại, đi về phía dãy trưng bày sườn xám kia.
|
/1529
|

