Nguyễn Tử Mạt gật đầu, cô xác thực không thích kiểu dáng quần áo tɾong cửa hàng bách hóa.
Kim Tân Uy thuyết phục như thế nào cũng vô dụng͟͟, Lệ Kình Liệt nắm tay Nguyễn Tử Mạt rời khỏi cửa hàng bách hóa.
“Ngày mai cô không cần tới làm nữa.”
Kim Tân Uy dập điếu thuốc trên tay, lạnh lùng liếc nhìn nhân viên nữ kia một cái, sau đó cũng xoay người rời đi.
Vẻ mặt của nhân viên nữ như thể trời sụp, nếu cô ta không chọn người phụ nữ đó để bắt chẹt thì tốt rồi…
“Sao anh lại ở cửa hàng bách hóa?”
Nguyễn Tử Mạt có chút nghi hoặc nhìn khuốn mặt cương nghị của Lệ Kình Liệt.
The0 lý thuyết, lúc này anh nên ở tɾong bộ đội mới đúng. Ngày thường Lệ Kình Liệt rất bận, không giống như CốVân Đình, cảm tưởng như cả ngày anh ấy chỉ làm con cá mặn tɾong bộ đội vậy.
“Ra ngoài xử lý một số việc, thuận đường sang đây gặp bạn cũ.”
Trong mắt Lệ Kình Liệt lóe lên thứ gì đó, nhưng gương mặt lạnh lùng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc, giọng nói cũng nhàn nhạt bình tĩnh như mọi khi.
Nguyễn Tử Mạt nói, “Không nghĩ tới ông chủ của bách hóa Quốc Nghị lại là bạn của anh.”
Từ chuyện vời rồi tới xem, quan hệ của hai người này rất thân thiết, thậm chí ông chủ của bách hóa Quốc Nghị còn có chút lấy lòng Lệ KìnhLiệt.
Lệ Kình Liệt giải thích, “Đã từng là chiến hữu, sau đó lão Kim bị thương nên xuấtngũ. Hiện tại cậu ấy đang kinh doanh buôn bán.”
Nguyễn Tử Mạt hoài nghi nhìn chằm chằm Lệ Kình Liệt, cảm thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Lệ Kình Liệt dừng bước, “Cửa hàng này đi, vào xem xem có thích cái gì không.”
Nguyễn Tử Mạt ngước lên nhìn biển hiệu, đây là một cửa hàng sườn xám đã năm mươi năm tuổi, mặt tiền cửa hàng trang trí rất cổ kính, mang the0 nét văn hóa truyền thống lâu đời.
Vừa nhìn đã biết mặt hàng bên tɾong rất đắt tiền.
Tầm mắt của Lệ Kình Liệt rơi vào vòng e0 mảnh khảnh của Nguyễn Tử Mạt, anh vẫn nhớ đêm đó cô mặc sườn xám thật sự rất quyến rũ phong tình, một ánh mắt nụ cười đều mang the0 câu nhân vũ mị, đặc biệt là vòng e0 thon thả của cô như có sức ma͙nh cậu hồn đoạt phách một người đàn ông bất kỳ.
Lệ Kình Liệt kéo tay Nguyễn Tử Mạt, đặt vào tɾong đó vài tờ tiền giá trị lớn.
“Anh thật sự có giấu quỹ đen?”
Nguyễn Tử Mạt kinh ngạc nhìn số tiền tɾong tay.
“……” Lệ Kình Liệt.
“Không có. Đây là tiền thưởng vì lập được công.”
Lệ Kình Liệt nhìn Nguyễn Tử Mạt vài lần, khi nói anh giấu quỹ đen thật sự rất đáng yêu, khiến anh không nhịn được cong cong khóe môi.
Hóa ra là tiền thưởng.
Lần này Lệ Kình Liệt chấp hành nhiệm vụ rất nguy hiểm, bị thương rất nghiêm trọng, phải nằm viện nửa tháng, lãnh đạo phát thưởng xuống cho anh là chuyện hiển nhiên.
“Thích bộ nào thì mua bộ đấy.”
Lệ Kình Liệt nhìn người phụ nữ tuyệt sắc trước mặt, cảm thấy người như vậy nên được cưng chiều và yêu thương, cô nên dùng những thứ tốt nhất trên đời.
“Em có tiền, anh không cần phải đưa tiền cho em.”
Số tiền này là Lệ Kình Liệt dùng mạng để kiếm về, sao cô có thể dùng nó để mua quần áo được.
Nguyễn Tử Mạt trà tiền lại cho Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt đẩy tay của Nguyễn Tử Mạt ra, “Em có tiền, nhưng đó là của em. Còn số tiền này là người làm chồng như anh đưa cho em để mua quần áo.”
“Nếu em không nhận thì anh sẽ đi vào tự chọn cho em vài bộ.”
|
/1529
|

