“Em cũng không muốn quan tâm tới cô ta, thế nhưng cô ta lại cản đường em, chỉ là..."
Nguyễn Tử Mạt cười thành tiếng, cô nhớ lại biểu cảm giống như mắc xương cá của Tống Mạn Chi vừa rồi, cô tin rằng một thời gian rất dài sau này cô ta sẽ không muốn đến gặp cô nữa.
Chỉ với thủ đoạn thấp hèn kia của Tống Mạn Chi cũng muốn khoe khoang trước mặt cô, cô ta quá xem trọng bản thân mình rồi.
Lệ Kình Liệt thấy Nguyễn Tử Mạt cười thì thở phào một hơi, cơ thể cũng thả lỏng hơn.
Đôi con ngươi thâm thúy của anh rơi vào bàn tay nhỏ bên người cô.
Bàn tay lớn đang đến gần tay cô.
Lúc tay anh sắp chạm vào tay cô.
Nguyễn Tử Mạt giơ tay lên, cô quay người, ngón tay chỉ vào mặt Lệ Kình Liệt “Gương mặt này của anh rêu rao quá mức, thu hút nhiều ong bướm. Doanh trưởng Lệ, xem ra anh cũng có thể dựa vào gương mặt này để kiếm cơm rồi.”
Lệ Kình Liệt “…”
Buổi tối.
Nguyễn Tử Mạt tắm rửa tɾong phòng tắm.
Lệ Kình Liệt ngồi trên ghế tɾong phòng khách, đôi chân dài mở ra, cánh tay chống trên đùi, nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm thì đôi mắt thâm thúy của anh đã trở nên u tối hơn, thỉnh thoảng anh còn quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm.
Đôi bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo bưng ly nước, lúc cậu nhóc chạy đến trước mặt Lệ Kình Liệt thì va vào chân anh, gần nửa ly nước đã đổ lên đũng quần Lệ Kình Liệt.
“Tiểu Bảo ”
Lệ Kình Liệt đứng lên.
Tiểu Bảo bị hoảng sợ đến mức ném luôn ly nước, nhóc con lập tức chạy vào phòng của Nguyễn Tử Mạt nhanh như chớp.
Lệ Kình Liệt cũng đi vào the0.
Tiểu Bảo muốn bò lên giường để trốn ba mình nhưng kết quả là bàn tay nhỏ lại nắm được một chiếc quần lót trên giường, nhóc con ngừng lại, cầm lên nhìn, rồi đi về phía Lệ Kình Liệt nói “Ba, quần của mẹ nhỏ quá ”
“Không được phép chạm lung tung vào đồ của mẹ con ”
Lệ Kình Liệt sững sờ khi nhìn thấy chiếc quần lót tɾong tay Tiểu Bảo, anh bước lên, lấy chiếc quần lót đó khỏi tay Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo sợ ba tính sổ với mình vì chuyện vừa rồi nên vội vã chạy ra ngoài.
“Anh đang làm gì đấy?”
Nguyễn Tử Mạt vừa tắm xong bước ra thì nhìn thấy cơ thể cao lớn của Lệ Kình Liệt đứng tɾong phòng cô, cô nghi ngờ bước đến.
Lệ Kình Liệt quay người lại.
Nguyễn Tử Mạt có thể nhìn thấy quần lót của cô tɾong tay anh, dưới đũng quần của anh còn bị ướt một mảng, cô trừng to hai mắt nhìn Lệ Kình Liệt bằng ánh mắt giống như đang lên án lưu manh. Anh thế mà lại cầm quần lót của cô làm chuyện đó…
“Không phải như em nghĩ đâụ”
Lệ Kình Liệt nhìn sắc mặt Nguyễn Tử Mạt thì biết cô đã hiểu lầm mình.
Ánh mắt nghi ngờ của Nguyễn Tử Mạt lại nhìn đến đũng quần bị ướt của anh.
Lệ Kình Liệt “…”
Anh giải thích “Mặc dù hơi hoang đường nhưng đúng là do Tiểu Bảo đã không cẩn thận đổ nước lên người anh.”
Vẻ mặt Nguyễn Tử Mạt chính là ‘anh nhìn xem em có tin không?’.
Rầm một tiếng.
Lệ Kình Liệt đã bị đánh ra khỏi phòng.
…
Hôm saụ
Thẩm Lê Uyên ngồi tɾong xe.
Cát Tiểu Siêu ngồi ở ghế lái, lái xe đến cửa hàng thịt bò.
“Không đến cửa hàng thịt bò nữa, đến cục cảnh sát.”
Thẩm Lê Uyên nghĩ đến điều gì đó, anh ta mở miệng nói Cát Tiểu Siêu đổi hướng xe.
Lúc chiếc Santana chạy vào cục cảnh sát thì một chiếc xe ieep khác vừa lướt qua.
Sau khi xe dừng lại.
|
/1529
|

