Trước kia cô ta đã tính toán, thật sự rất dễ dàng để đối phó với Nguyễn Tử Mạt, thế nhưng đến hiện tại cô ta cảm thấy giấc mơ trở thành vợ của doanh trưởng đã vỡ vụn.
Nếu là lúc trước, Nguyễn Tử Mạt sẽ tin tưởng Lệ Kình Liệt thích Tống Mạn Chi nhưng bây giờ…
“Anh ấy thích cô sao? Anh ấy nói với cô à?”
Nguyễn Tử Mạt cười thành tiếng, cô đưa tay vẩy sợi tóc dài vươn trên mặt mình, đuôi mắt khẽ nhếch lên vừa xinh đẹp lại vừa kiêu ngạo.
“Không sai Nguyễn Tử Mạt, đã lâu như vậy rồi, cô đã rõ ràng anh Lệ không thích cô, nếu cô còn muốn giữ thể diện thì mau ly hôn đi ”
Bàn tay đặt bên người Tống Mạn Chi siết chặt lại, giọng nói cũng cao hơn.
Nụ cười trên gương mặt của Nguyễn Tử Mạt càng càng lúc càng rực rỡ, ánh mắt cô nhìn Tống Mạn Chi không khác gì đang nhìn thứ tôm tép nhãi nhép.
Nếu Tống Mạn Chi biết được Lệ Kình Liệt đã thổ lộ với cô thì sợ rằng cô ta sẽ tức đến mức nôn ra máu mất.
“Tôi sẽ để cô thấy sự thật, để xem anh ấy có thích tôi không.”
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy chiếc xe ieep quen thuộc thì khẽ nói với Tống Mạn Chi một câụ
Tống Mạn Chi còn chưa hiểu hết lời cô nói thì Nguyễn Tử Mạt đã quay người lại, đi về phía chiếc xe ieep kia.
Tống Mạn Chi kia đui mù mới muốn đến khiến cô khó chịu, vậy cô sẽ đâm nát trái tim cô ta.
Lệ Kình Liệt vừa xuống xe đã bị cô gái yêu kiều nhào vào lồng ngực mình, anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã kéo cổ anh xuống, hôn anh.
Đôi môi đỏ mềm mại, còn mang the0 mùi thơ๓ thoang thoảng.
Cơ thể Lệ Kình Liệt cứng đờ, đôi mắt run lên, anh giơ cánh tay lên ôm chặt e0 thon của Nguyễn Tử Mạt, há miệng cắn môi đỏ của cô, đang lúc anh muốn tấn công ngược lại thì…
Nguyễn Tử Mạt đặt bàn tay mình lên lồng ngực Lệ Kình Liệt, đẩy anh ra.
Cô quay người nhìn về phía Tống Mạn Chi đang đứng dưới gốc cây.
Sắc mặt Tống Mạn Chi đã trắng bệch, cả người cô ta bị bao phủ bởi ngọn lửa giận dữ, ánh mắt hung ác trợn trừng nhìn Nguyễn Tử Mạt.
Ngón tay trắng nõn của Nguyễn Tử Mạt lau đôi môi đỏ của mình, cô nghiêng đầu, gương mặt xinh đẹp quá mức, thái độ hờ hững kia kích thích Tống Mạn Chi sắp nổi điên.
Mục đích cô ta đến đây để châm ngòi nhưng người chịu đả kích nặng̝ nề nhất lại là cô ta.
Ánh mắt Tống Mạn Chi rơi vào bàn tay trên e0 Nguyễn Tử Mạt, bàn tay ma͙nh mẽ, đầy ham muốn chiếm giữ…
Tống Mạn Chi cảm thấy minh không thở nổi nữa, cô ta chạy đi với gương mặt trắng bệch, cô ta tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ Nguyễn Tử Mạt kia đắc ý quá lâụ
“Lợi dụng͟͟ anh à?”
Trên đỉnh đầu Nguyễn Tử Mạt có giọng nói rất từ tính truyền đến.
“Nếu không nỡ thì anh có thể lập tức chạy đi dỗ dành hoa trắng nhỏ của anh.”
Nguyễn Tử Mạt lấy bàn tay Lệ Kình Liệt đang đặt trên e0 mình ra, cô ngước mắt khẽ liếc anh.
Nguyễn Tử Mạt giống như một người phụ nữ cặn bã, lợi dụng͟͟ xong thì lập tức bỏ chạy, cô đi về phía nhà mình.
Lệ Kình Liệt cất bước, chỉ vài bước dài thì đã đuổi kịp Nguyễn Tử Mạt. Mặc dù anh không hiểu hoa trắng nhỏ có nghĩa gì nhưng anh vẫn biết hoa trắng nhỏ cô vừa nói chính là Tống Mạn Chi.
“Sau này cô ta có đến nữa thì em đừng quan tâm tới cô ta.”
Lệ Kình Liệt quay đầu nói với Nguyễn Tử Mạt.
|
/1529
|

