Xe vừa ngừng lại, Lệ Kình Liệt bước xuống xe.
Anh vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Nguyễn Tử Mạt đang bước đến đây với khí thế bừng bừng, anh vừa định hỏi cô đã xảy ra chuyện gì thì bàn tay mềm mại của cô đã nắm chặt cổ áo anh, kéo anh xuống, cô nhón chân lên, môi đỏ hôn đến…
Nguyễn Tử Mạt xuống xe buýt và đi vào đại viện, cô đi về phía nhà mình.
Hôm nay luật sư Thẩm không đến, vốn dĩ cô có ý định trả tiền cho anh ta.
Dù sao thì cô đã nói trước mình sẽ mời khách, kết quả tối hôm qua Lệ Kình Liệt xuấthiện đột xuấtrồi kéo cô đi mất.
Bữa cơm tối hôm qua lại do luật sư Thẩm thanh toán tiền, lần này cô chẳng những thiếu nợ ân tình của người ta mà còn thiếu tiền người ta.
Nguyễn Tử Mạt rất ngại nên cô dự định gặp mặt luật sư Thẩm rồi trả lại tiền cho người ta.
Tống Mạn Chi mang the0 cái trán băng vải trắng đang đi về phía Nguyễn Tử Mạt, cô ta chặn đường cô lại.
“Đồng chí Nguyễn…”
Tống Mạn Chi bị thương nên sắc mặt hơi tái nhợt, dáng vẻ cô ta luôn yếu đuối khiến người ta nhìn thấy mà thương tiếc.
Nguyễn Tử Mạt thờ ơ nhìn lướt qua Tống Mạn Chi, cô cũng lười dây dưa với cô ta nên muốn lách qua cô ta mà đi trước.
“Cô làm như vậy là có ý gì? Cô ngăn cản anh Lệ, không cho anh ấy đến bệnh viện thăm tôi, cô cho rằng anh Lệ thật sự thích cô sao?”
Tống Mạn Chi căm hận trừng mắt nhìn Nguyễn Tử Mạt, giọng nói trước đó còn vô cùng yếu đuối, nhẹ nhàng thì lúc này đã bén nhọn hơn.
Nguyễn Tử Mạt dừng bước, cô quay đầu nhìn cô ta “Ai nói cho cô biết tôi ngăn cản Lệ Kình Liệt? Anh ấy không đến bệnh viện là ý của anh ấy, tôi không can thiệp vào việc của anh ấy.”
“Nguyễn Tử Mạt, cô đừng giả vờ Trước kia cô đã làm ra không ít những chuyện thế này rồi còn gì”.
Tống Mạn Chi bước lên, khóe miệng ẩn chứa nụ cười châm biếm.
Nụ cười châm biếm này đang dần nở rộ trên gương mặt như hoa trắng nhỏ của Tống Mạn Chi, dần dần càng lộ rõ vẻ cay nghiệt, h0àn toàn phá hủy vẻ đẹp yếu đuối mà cô ta luôn bày ra.
Nguyễn Tử Mạt cũng cười. Bông hoa trắng nhỏ này sống lâu rồi nên không hiểu tiếng người à?
Nguyễn Tử Mạt khinh thường nói “Cứ xem như tôi ngăn cản anh ấy thì thế nào? Nếu tɾong lòng cô có bất mãn thì có thể đi tìm chính ủy tố cáo tôi Nói tôi ngăn cản chồng mình, để cô không có cơ hội dụ dỗ anh ấy.”
“Cô…”
Tống Mạn Chi tức đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ánh mắt cô ta nhìn Nguyễn Tử Mạt lộ vẻ căm hận “Trước đây, nếu không phải cô hèn hạ, vô sỉ phá hoại tình cảm của tôi và anh Lệ thì bây giờ tôi đã là vợ của anh ấy, cô có tư cách gì nói những lời này với tôi?”
“Người anh Lệ thích chính là tôi, tɾong bộ đội lần trước chẳng phải cô cũng thấy rõ ràng rồi sao? Vì đưa tôi đi bệnh viện nên anh ấy sẵn sàng bỏ mặc cô ”
Mặc dù Tống Mạn Chi chưa từng cảm nhận được yêu thương từ Lệ Kình Liệt nhưng việc này cũng không gây trở ngại cho cô ta muốn Nguyễn Tử Mạt phải khó chịụ
Đêm diễn văn nghệ lần đó, Lệ Kình Liệt bảo vệ Nguyễn Tử Mạt như vậy khiến cô ta nhận ra Lệ Kình Liệt đã thay đổi rồi, anh đã bị Nguyễn Tử Mạt quyến rũ.
Điều này khiến Tống Mạn Chi rất bất an.
|
/1529
|

