Trên người cô vẫn còn lưu lại mùi vị của anh, mặt Nguyễn Tử Mạt đỏ lên.
Cửa phòng bị mở ra.
Thân hình cao lớn đi đến.
""Nhiệt độ nước được rồi.""
Anh đã thay quần áo, tóc vẫn còn chút ẩm ướt, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, mang the0 sự thỏa mãn.
Nguyễn Tử Mạt dùng ánh mặt oán hận trừng anh.
Người đàn ông này rõ ràng đang bị thương, vậy mà khi dày vò người khác cũng không kiềm chế chút nào, đặt biệt rất hung mãnh, không ngừng lăn qua lăn lại suốt mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi trời tối sầm mới dừng lại.
Bây giờ cô cũng không còn một chút sức lực nào, nhưng anh lại như sinh long hoạt hổ, vẻ mặt hồng hào, thật không công bằng.
Đối mặt với sự oán giận của Nguyễn Tử Mạt, Lệ Kình Liệt dừng lại một chút, rất nhanh đã khôi phục như bình thường, anh ngồi bên cạnh Nguyễn Tử Mạt, đỡ cô dậy.
Nguyễn Tử Mạt dựa vào ngực anh.
""Còn khó chịu sao?""
Giọng nói từ tốn của đối phương vang lên trên đầu cô.
Bàn tay dừng trên e0 Nguyễn Tử Mạt, nhẹ nhàng mát xa cho cô.
Vòng e0 chỉ cần một tay là có thể ôm hết, mềm mại như không có xương, anh tùy ý đùa nghịch.
""Trước kia anh cũng không......""
Nguyễn Tử Mạt ngẩng đầu, khó chịu trừng anh, nhưng khi gặp phải cặp mắt đen tối của anh, Nguyễn Tử Mạt biết điều mà im miệng, cô sẽ không chịu nổi nếu như anh muốn lần nữa.
Lệ Kình Liệt thấp giọng, ""Tắm rửa xong, sẽ đỡ mệt.""
""Ừ.""
Nguyễn Tử Mạt gật đầu, trên người không có quần áo, cô sợ cái gì mà lau súng cướp cò nên lập tức đẩy tay Lệ Kình Liệt ra.
Lệ Kình Liệt rút tay về, ánh mắt sâu xa nhìn lướt qua làn da đầy ám muội của cô, yết hầu lăng một vòng, lập thức thu lại ánh mắt, anh đứng dậy, đưa quần áo cho Nguyễn Tử Mạt mặc rồi đi tắm rửa.
Sau khi Nguyễn Tử Mạt mặc quần áo vào.
Lệ Kình Liệt ôm lấy cô đi về phía phòng tắm.
""Vết thương của anh......""
Nguyễn Tử Mat có phần lo lắng cho vết thương trên người anh, từ miệng đồng đội của anh biết được, lần này anh bị thương rất nghiêm trọng, phải nằm đến nửa tháng mới đỡ được.
""Tôi không phải giấy, đừng lo, tôi không sao.""
Khóe miệng lạnh lùng của Lệ Kình Liệt nhếch lên một chút, nhìn người phụ nữ tɾong ngực mình, tɾong mắt anh tràn ngập vẻ nhu tình trước giờ chưa từng có.
Hai người đi đến phòng tắm.
Hai chân Nguyễn Tử Mạt chạm đất thì có cảm giác giống như hai chân không phải của mình, giống như một vụ va chạm tạm thời, cô h0àn toàn mất kiểm soát, cả người thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Lệ Kình Liệt nhanh tay giữ cô lại, Nguyễn Tử Mạt mới không chật vật té ngã.
""Đều tại anh, anh đi ra ngoài đi.""
Nguyễn Tử Mạt rất không vui, cô đẩy anh ra ngoài, bản thân bị anh ức hiếp thành ra như vậy nhưng anh lại không hề hấn gì.
Lệ Kình Liệt đi ra ngoài, nhân tiện giúp cô đóng cửa lại.
Lệ Kình Liệt không hề rời đi, anh đứng canh trước cửa phòng tắm, dáng vẻ vừa rồi của cô khiến anh không thể an tâm.
Anh rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, quẹt một que diêm châm thuốc, ngón tay dài kẹp điếu thuốc, rít một hơi, khói trắng từ mũi và miệng bay ra.
Vừa rồi cô quan tâm anh như vậy, cho anh uống thuốc, nhất định là cô đã yêu anh.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng thường ngày, giờ phút này đã thả lỏng.
Áo sơ mi màu trắng, với quần quân đội.
Sạch sẽ lạnh lùng, toát lên vẻ quyến rũ khó tả.
|
/1529
|

