Nguyễn Tử Mạt vẫn luôn nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không dám đối diện với đôi mắt đen láy của anh.
Lúc xuống xe, Lệ Kình Liệt lại cõng Nguyễn Tử Mạt lần nửa, cô từ chối cũng không được, người đàn ông này quá bá đạo.
Anh cõng cô, nhưng vẫn bước đi như thường, sải bước dài khiến Nguyễn Tử Mạt có ảo giác mình rất nhẹ, được anh cõng đi như này nhưng tɾong lòng cô cũng không còn áp lực nữa.
Người đàn ông ℭường tráng mang lại cảm giác rất an toàn, thật sự khiến người ta rất muốn dựa dẫm vào.
Một người lính tɾong quân đội đang ôm túi hành lý, đứng trước cổng đại viện, thấy Lệ Kình Liệt cõng Nguyễn Tử Mạt trở về thì sắc mặt cậu ta thay đổi, chạy đến, ""Lệ doanh trưởng, anh bị thương nghiêm trọng như vậy, nằm trên giường nửa tháng mới có thể xuống giường, hiện tại vết thương còn chưa lành, sao có thể cõng người được.""
Túi hành lí này do Lệ Kình Liệt giao cho người lính, anh vừa trở về liền đi đến cửa hàng của Nguyễn Tử Mạt, cũng may là anh quyết định như vậy, đi đến đúng lúc.
Nguyễn Tử Mạt hoảng sợ mà nhìn Lệ Kình Liệt, anh trì hoãn ở lại nửa tháng là vì vết thương quá nghiêm trọng
""Tôi muốn xuống dưới.""
Lệ Kình Liệt thấy thái độ kiên quyết của Nguyễn Tử Mạt, chỉ có thể để cô xuống.
Sau khi về đến nhà.
Nguyễn Tử Mạt không nói hai lời, kéo Lệ Kình Liệt vào phòng mình, lấy băng vải và thuốc ra, ""Anh cởi quần áo ra.""
Trong nhà có con nít, Nguyễn Tử Mạt để ngừa trường hợp khẩn cấp nên cô đã chuẩn bị băng vải và các loại thuốc.
Trước đó anh còn đánh nhau, bị ghế đập vào lưng, lại còn cõng cô trở về, cô muốn xem miệng vết thương của anh có bị nứt ra không.
Lệ Kình Liệt không nói gì, cởi áo ra.
Miếng vải trắng quấn quanh ngực anh bị rỉ máu, miệng vết thương nứt toát ra.
Nguyễn Tử Mạt xử lý miệng vết thương cho anh.
Bàn tay mềm mại của cô lang thang trên người anh, ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên người cô.
Cô muốn thu tay về nhưng lại bị một bàn tay màu đồng giữ lại.
Khi Nguyễn Tử Mạt còn đang khó hiểu, Lệ Kình Liệt đã nghiêng người tiến tới, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, Nguyễn Tử Mạt hoảng sợ lui về sau, nhưng anh lại tiến lên, ép Nguyễn Tử Mạt vào tường, lần nữa chiếm lấy môi cô, anh dùng sức hôn ma͙nh môi cô.
Nguyễn Tử Mạt đưa tay ra đẩy anh nhưng người anh cứng như thép, không lay chuyển được.
Khuôn mặt trước mắt này quá đẹp trai, hơi thở dễ chịu, cơ thể ℭường tráng.
Dần dần, cô rơi vào tay giặc.
Dù sao trước kia bọn họ đã từng làm một lần, thêm một lần nữa cũng không sao.
Cô một tay ôm cổ anh, tay còn lại vuốt ve cơ thể anh, cảm nhận những đường cơ rắn chắc của cơ thể anh, chạm vào thắt lưng của anh......
Bàn tay màu đồng chạm vào đồi núi của cô, hung hăng dày vò một phen, the0 đường cong, đi đến thắt lưng mảnh khảnh của cô, chậm rãi đi xuống....
Trên đất là quần áo hỗn độn, tràn lan đến mép giường.
Tóc Nguyễn Tử Mạt rối tung, đôi môi đỏ mọng sưng tấy, làn da lộ ra ngoài chăn, không có chỗ nào là nguyên vẹn, tất cả đều được bao phủ bởi những hình hoa mai mơ hồ.
Trong không khí tràn ngập mùi giống như mùi hoa thạch nam, quyến rũ lạ thường.
Hiện tại toàn thân Nguyễn Tử Mạt mệt mỏi không còn sức lực, không thể ngồi dậy được, cả người đầy mồ hôi, dính dính, rất khó chịụ
|
/1529
|

