Tiểu Bảo không tin ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tử Mạt “Con có thể tự tắm được.”
"Ừ, ừ, ừ."
Nguyễn Tử Mạt nói thì nói như vậy, nhưng tốc độ mặc quần áo cho cậu nhóc cũng không hề chậm đi.
Sau khi Nguyễn Tử Mạt mặc quần áo cho Tiểu Bảo xong thì Tiểu Bảo kéo góc áo của Nguyễn Tử Mạt, mặt của bánh bao nhỏ đỏ bừng “Con, con muốn ngủ với mẹ."
"Được."
Nguyễn Tử Mạt dùng ngón tay gõ trán Tiểu Bảo.
"Không phải con sợ đâụ"
Tiểu Bảo cau mày, tự giải thích, dùng đôi tay nhỏ bé kéo gối.
"Tiểu Bảo dũng cảm nhất, như này này."
Nguyễn Tử Mạt bế Tiểu Bảo đang ôm chặt chiếc gối bằng hai tay lên.
Trở về phòng, đặt Tiểu Bảo lên giường.
Nguyễn Tử Mạt lấy quần áo của cô đi vào phòng tắm.
Tiểu Bảo vui vẻ lăn lộn trên giường.
Cậu nhóc cười toe toét, ba không có ở nhà, cuối cùng cậu nhóc cũng không còn phải ngủ với ba nữa. Cậu nhóc có thể ngủ với người mẹ thơ๓ tho và mềm mại.
Nguyễn Tử Mạt quay lại, bôi kem dưỡng mặt và kem dưỡng da tay chân.
Thật ra cô thường bôi kem dưỡng lên toàn thân, nhưng bây giờ Tiểu Bảo đang mở to mắt nhìn cô nên cô cảm thấy không tiện lắm.
Nằm trên giường, kéo dây đèn cạnh giường, đèn tắt.
Một lúc sau, thân hình nhỏ nhắn đầy thịt của Tiểu Bảo lăn vào tɾong lòng Nguyễn Tử Mạt.
Tên nhóc này cũng lắm trò, muốn được cô ôm nhưng lại xấu hổ không dám nói, nên giả vờ ngủ rồi lăn vào vòng tay cô.
Nguyễn Tử Mạt cười, vỗ cái mông nhỏ của Tiểu Bảo "Ngoan ngoãn ngủ đi."
Trong thời gian này cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Sau khi thuê xong cửa hàng, Nguyễn Tử Mạt thuê người sửa sang lại. Cô vẽ bản thiết kế nội thất, yêu cầu thợ trang trí the0 bản vẽ, công nhân nhìn không hiểu thì cô kiên nhẫn giải thích.
Cửa hàng được trang trí the0 phong cách ấm áp và thoải mái.
Các cửa hàng bây giờ quá đơn điệu, trang trí rất đơn giản, tường trắng và cửa xanh không mang lại cho khách hàng trải nghiệm tốt.
Nguyễn Tử Mạt làm một cánh cửa bằng gỗ chạm khắc hoa hình vòm màu đỏ. Nửa trên của cửa được làm bằng kính, nửa dưới được làm bằng gỗ nguyên khối, trên hình vòm được tre0 vòng lá giả, chính là dùng màu xanh của lá để trung hòa màu đỏ của gỗ.
Ngoài ra còn có hai dây chuông gió vỏ sò, sẽ kêu lên khi cửa mở.
Nguyễn Tử Mạt đích thân lựa chọn bàn ghế. Độ cao của ghế là bao nhiêu mới có thể ngồi ăn thoải mái thì Nguyễn Tử Mạt đều nghiên cứu rất kỹ.
Khi Nguyễn Tử Mạt mua đồ, cô không chỉ chú ý đến giá cả phải chăng mà chỉ mua đồ nếu phù hợp với phong cách trang trí của cô.
Cố Vân Đình sai binh sĩ tɾong quân đội giúp đỡ vận chuyển bàn, ghế, nồi niêu xoong chảo.
Cố Vân Đình rất ngạc nhiên khi thấy Nguyễn Tử Mạt mở cửa hàng.
Anh ấy biết trước đây Nguyễn Tử Mạt đang kinh doanh một sạp hàng nhỏ, tưởng rằng số tiền kiếm được chỉ đủ chi tiêu hàng ngày, nhưng anh ấy không ngờ...
Mới chưa được bao lâu, cô đã mở cửa hàng rồi.
|
/1529
|

