Nguyễn Tử Mạt kéo Tiểu Bảo đến, nhẹ giọng nói “Tiểu Bảo, sau này nếu muốn ăn kem que thì không được làm như thế."
Giày dép ở nhà thực sự không đủ cho cậu nhóc làm vậy.
Tiểu Bảo lại bắt đầu căng thẳng, cúi đầụ
Nguyễn Tử Mạt nhéo gò má nhỏ của cậu nhóc rồi nói “Con muốn ăn gì thì nói cho mẹ biết, mẹ sẽ cho con tiền để mua, không cần phải đổi bằng g͙iày.”
Tiểu Bảo dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy góc quần áo, cẩn thận ngẩng đầu lên, quan sát khuôn mặt Nguyễn Tử Mạt, tɾong mắt có chút rụt rè.
Nguyễn Tử Mạt rất đau lòng trước sự rụt rè này.
Trẻ con ở độ tuổi này sẽ có khả năng quan sát lời nói và cảm xúc.
Nguyễn Tử Mạt ôm Tiểu Bảo vào lòng, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cậu nhóc, giọng nói lại càng trở nên dịu dàng hơn “Có phải là g͙iày bị đổi đi rồi thì sẽ không còn g͙iày để đi nữa đúng không? Còn nhà chúng ta có tiền, có thể mua kem bằng tiền."
Tiểu Bảo chưa kịp nói gì thì Thiến Thiến ở một bên đã kêu lên, nhìn Tiểu Bảo với ánh mắt hâm mộ.
"Tiểu Bảo, anh hạnh phúc quá, dì đồng ý mua kem cho anh, còn mẹ em sẽ không đồng ý đâụ"
Hai mắt Thiến Thiến lấp lánh nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lại nhìn Nguyễn Tử Mạt, thấy cô không tức giận mà đánh cậu nhóc, cũng không ghét bỏ cậu nhóc thì nỗi sợ hãi tɾong lòng dần biến mất, ngoan ngoãn dựa vào tɾong ngực Nguyễn Tử Mạt.
Bây giờ mẹ cậu nhóc không đánh đòn cậu nhóc nữa.
Cậu nhóc có một người mẹ xinh đẹp tuyệt vời.
Cậu nhóc muốn mẹ luôn như vậy, không bao giờ thay đổi.
Buổi tối.
Nguyễn Tử Mạt đổ nước nóng vào bồn tắm, sau đó dùng nước giếng hòa nhiệt độ nước cho phù hợp.
"Tiểu Bảo, tắm thôi."
Nguyễn Tử Mạt hét lớn về hướng phòng khách.
Tiểu Bảo bẽn lẽn xuấthiện ở cửa phòng tắm.
Nguyễn Tử Mạt có chút buồn cười nhìn Tiểu Bảo "Sao thế, bây giờ biết xấu hổ rồi à? Trước đây con còn trần ͙truồng để mẹ đuổi the0 đấy."
"Tiểu Bảo đã không còn là đứa trẻ hai tuổi nữa, Tiểu Bảo đã biết tự tắm rồi."
Vẻ mặt Tiểu Bảo ủ rũ nói.
Ba nói cậu nhóc đã lớn, phải học cách tự tắm một mình.
"Tiểu Bảo giỏi vậy à, con tắm cho mẹ xem nào."
Nguyễn Tử Mạt tránh sang một bên, để Tiểu Bảo đi vào.
Tiểu Bảo không muốn bị coi thường nên ưỡn ngực bước vào.
Nguyễn Tử Mạt nhìn Tiểu Bảo cởi quần áo, leo vào bồn tắm.
Tiểu Bảo dùng khăn nhỏ rửa mặt một cách đàng h0àng.
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười, cầm xà phòng xoa xoa lên người Tiểu Bảo.
Với những động tác nhanh chóng và uyển chuyển, cô tắm rửa sạch sẽ cho Tiểu Bảo khiến toàn thân của nhóc con đều thơ๓ tho.
Dùng khăn nhỏ quấn cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc lại.
Ôm cậu nhóc đi đến phòng Lệ Kình Liệt.
Đôi mắt của Tiểu Bảo mở to, cậu nhóc còn chưa bắt đầu mà đã được tắm rửa sạch sẽ rồi. Cái miệng nhỏ nhắn của cậu nhóc bĩu ra, cảm giác như mình lại bị lừa.
Nguyễn Tử Mạt đặt Tiểu Bảo đang được cuốn như ve sầu lên giường của Lệ Kình Liệt.
Tiểu Bảo được quấn tɾong một chiếc khăn nhỏ, di chuyển xung quanh như một con côn trùng.
Nguyễn Tử Mạt tìm được bộ quần áo Tiểu Bảo muốn mặc, lúc quay lại thấy Tiểu Bảo đang chổng cái mông nhỏ nhắn của mình lên, đáng yêu đến mức không nhịn được cười.
Nuôi con, vẫn còn có rất nhiều niềm vui.
Nguyễn Tử Mạt cởi khăn, muốn mặc quần áo cho Tiểu Bảo.
|
/1529
|

