Vừa đến khu nhà thuộc đại viện thì từ phía xa, họ đã nhìn thấy ba củ cải nhỏ ngồi xổm trên mặt đất ở trước cửa nhà, mỗi người cầm hai cây kem trên tay.
Nguyễn Tử Mạt có chút kinh ngạc, mấy củ cải nhỏ này lấy đâu ra tiền để mua kem thế.
Sau khi đến gần hơn, cô nhận ra ba củ cải nhỏ đều đi chân trần.
Lâm Nam Yến lao tới, cau mày hỏi Khải Khải "Con lấy tiền đâu ra để mua kem?"
Khải Khải đứng dậy, ưỡn ngực kiêu hãnh nói “Con lấy g͙iày của mình đổi kem que với ông lão thu gom đồng nát."
Thỉnh thoảng sẽ có một số người nhặt đồng nát đến đây, có thể đổi tiền, cũng có thể đổi kem.
Ba củ cải này đã đổi g͙iày lấy kem
Thiến Thiến còn nói “Cắt hỏng g͙iày để đổi lấy kem que.”
Tiểu Bảo cắn phần trên của kem, phần dưới của kem tan chảy vào tay cậu nhóc, ăn đến mức cả người đều bẩn thỉụ Cậu nhóc nghe thấy lời Thiến Thiến, gật đầu nói "Ngon lắm."
"..." Nguyễn Tử Mạt.
Khải Khải liếc nhìn hai đứa em của mình, hất cằm đầy tự hào, như thể cậu nhóc rất thông minh, chờ đợi được khen ngợi.
Lâm Nam Yến rất tức giận. Một đôi g͙iày có giá năm sáu đồng, mặc dù hơi cũ nhưng lại không hề hỏng chút nào. Cậu nhóc lại cắt g͙iày để đi đổi lấy kem que mấy xụ
Lâm Nam Yến giơ tay vặn tai Khải Khải, nghiến răng nghiến lợi nói "Thằng nhóc này, còn dạy hư em trai em gái, cắt g͙iày để đổi kem que, xem mẹ có đánh nát mông con không."
Khải Khải hét lên đau đớn "Aaa."
Lâm Nam Yến kéo Khải Khải về nhà.
Hai củ cải nhỏ còn lại cũng biết mình đã làm sai nên không còn vui như trước nữa.
Thiến Thiến rụt rè nhìn Nguyễn Tử Mạt.
Tiểu Bảo sợ đến mức que kem tɾong tay rơi xuống đất kêu lạch cạch.
Cậu nhóc đã làm sai, liệu cô có ghét cậu nhóc không?
Nguyễn Tử Mạt thở dài, tính tình nóng nảy của Nam Yến khiến hai đứa trẻ Bảo. Vì đã từng trải qua nên cậu bé càng nhạy cảm hơn, chỉ cần có chút gì đó thôi là cậu nhóc đã sợ rồi.
Cô bước tới, muốn nắm lấy tay Tiểu Bảo, nhưng khi nhìn thấy bàn tay nhem nhuốc của cậu nhóc, cô lại bỏ cuộc, đổi thành ôm lấy bánh bao nhỏ, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Tiểu Bảo, nhẹ giọng nói "Chúng ta về nhà thôi."
Thấy cô không tức giận, giọng nói vẫn ôn nhu thì Tiểu Bảo không còn sợ hãi nữa, cơ thể cứng ngắc dần dần thả lỏng.
"Thiến Thiến, chúng ta về nhà thôi."
Nguyễn Tử Mạt quay đầu lại nói với Thiến Thiến vẫn đang ngồi dưới đất.
Thiến Thiến thấy Nguyễn Tử Mạt không có tức giận, cô bé cười toe toét, đứng dậy đi the0 họ.
Về đến nhà.
Nguyễn Tử Mạt bế Tiểu Bảo ra giếng rửa mặt rửa tay.
Thiến Thiến cũng đi tới muốn rửa cùng.
Nguyễn Tử Mạt cũng giúp Thiến Thiến rửa sạch sẽ.
Hai bánh bao bẩn thỉu lại trở nên trắng trẻo sạch sẽ.
Nguyễn Tử Mạt ôm hai đứa trẻ vào phòng khách, lấy kẹo và bánh quy dự trữ tɾong nhà ra đưa cho hai đứa trẻ ăn.
"Ôi "
Thiến Thiến kinh ngạc kêu lên.
"Tiểu Bảo, nhà anh có nhiều đồ ăn ngon quá."
"Ăn đi."
Thấy Nguyễn Tử Mạt không tức giận, Tiểu Bảo cũng không sợ hãi nữa, liền đưa một miếng bánh hình thú cho Thiến Thiến.
Nguyễn Tử Mạt lấy ra hai đôi dép nhỏ, đi vào cho Tiểu Bảo và Thiến Thiến, để bọn trẻ đi chân trần sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Để hai đứa trẻ chơi một lúc thì Tiểu Bảo h0àn toàn thả lỏng, không còn sợ hãi nữa.
|
/1529
|

