Cô tính thử sổ sách, một tháng bán kem tươi, mỗi ngày trung bình kiếm được 120 đồng, bỏ ra 20 đồng mua sữa, 20 đồng mua kem, và một vài khoản chi tiêu khác, tổng cộng cô lãi 3500 đồng.
Hơn 3000 đồng đã đủ vốn tài chính khởi động để mở cửa hàng rồi.
Nguyễn Tử Mạt coi trọng một mặt tiền cửa hàng, trước đó từng hỏi thăm qua, hôm nay lại đến nói chuyện một chút, rồi xác định.
Lâm Nam Yến biết Nguyễn Tử Mạt ra ngoài thuê cửa hàng, cô ấy không quá yên tâm, sợ Nguyễn Tử Mạt bị người ta hãm hại, giao trẻ con cho một tẩu tử quen biết chăm sóc, cùng ra ngoài với Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt cùng Lâm Nam Yến đi tới nhà ga.
Cửa hàng ở đối diện trạm xe lửa, dòng người đông đúc, hơn nữa chỉ cách trạm xe lửa khoảng một trăm mét, người vừa đi từ trạm xe ra là có thể thấy được mặt tiền cửa hàng.
Cửa hàng không quá lớn, nhưng thắng ở chỗ vị trí địa lý tốt.
“Hôm đó tôi đã nói xong với ông chủ rồi, tiền thuê một tháng không phải là 150 sao, sao hôm nay lại thành 200 đồng.”
Nguyễn Tử Mạt cau mày nhìn hai vợ chồng g͙ià trước mặt.
Dáng vẻ ông lão hàm hậu thành thật, bà lão thì xấu xí, trông không tốt lắm.
“Ngày đó là ngày đó, bây giờ tăng giá rồi, giá tôi nói mới tính.”
Bà lão trừng mắt nhìn ông lão một cái, thái độ kiêu ngạo, giọng oang oang.
Ông lão không dám ho he gì.
Nói thế này là cái quái gì, rõ ràng là coi người ta thành kẻ vung tiền như rác.
Lâm Nam Yến muốn đi lên lý luận, the0 như cô ấy, một tháng 150 đồng tiền thuê đã là giá trên trời rồi, dù sao tiền trợ cấp một tháng của chồng cô ấy cũng chỉ có 48 đồng.
“Ồ, vậy sao, vậy thì tôi không tính là nói không giữ lời đâu nhé, cửa hàng này chúng tôi không thuê nữa, ở phía trước có một cửa hàng mặt tiền lớn hơn, tôi sớm đã để ý rồi, nhưng mà đã nói với hai người từ trước, tôi nói lời giữ lời, không dám bội ước, bây giờ vừa hay, đi, chúng ta đến phía trước thuê một cửa hàng mặt tiền khác.”
Nguyễn Tử Mạt giữ chặt Lâm Nam Yến đang xúc động, thản nhiên liếc nhìn bà lão kia một cái, làm bộ sẽ rời đi.
Không thuê, chuyện này sao có thể, 150 đồng sẽ bay đi.
Đây là giá cao nhất tɾong nửa năm qua.
Bà lão lập tức đi lên cản Nguyễn Tử Mạt lại, không còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi, lại nở nụ cười nói, “Sao mấy người lại không thuê chứ, trước đó đã bàn bạc xong rồi, tôi còn vì mấy người mà từ chối vài khách thuê, cô phải thuê.”
Nguyễn Tử Mạt và Lâm Nam Yến liếc nhìn nhaụ
“Nhưng tôi chỉ bỏ ra được 150…”
“Không thành vấn đề, tôi thấy dáng vẻ cô đây xinh đẹp, lấy 150 đồng đi.”
Bà lão cắt ngang lời Nguyễn Tử Mạt.
Lâm Nam Yến nói, “Giá này sẽ không thay đổi nữa chứ.”
Bà lão khẳng định chắc nịch, “Sẽ không đổi.”
Sau khi bàn bạc xong, Nguyễn Tử Mạt và Lâm Nam Yến bắt xe đến văn phòng luật, lấy hợp đồng.
Khi vào tɾong văn phòng luật, lướt qua một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang, đi g͙iày da, người đàn ông dừng bước, vẻ mặt khiếp sợ nhìn bóng dáng Nguyễn Tử Mạt rời đi, cô… sao lại… giống đến như vậy.
Người đàn ông quay người, nhấc chân bước lên bậc thang để đuổi kịp người phụ nữ đang rời đi.
"Luật sư Thẩm, chúng ta còn phải gặp khách hàng nữa, anh đi đâu vậy?"
Chàng trai trẻ mới vào nghề bên cạnh gọi người đàn ông cao lớn, đẹp trai kia.
|
/1529
|

