Sao cô ta có thể ngờ được, Nguyễn Tử Mạt đã g͙iành trước một bước, khiến Ngụy Hương Tuyết coi Tống Mạn Chi là tình địch có tính uy hiếp nhất.
Ngụy Hương Tuyết giương cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Tống Mạn Chi, “Cô muốn tôi biến thành bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau đúng không? Cô tưởng tôi là đồ ngốc à, tôi sẽ không tặng anh Lệ cho cô đâu, tôi nhất định sẽ cướp đi sự yêu thích mà anh Lệ dành cho cô.”
Người phụ nữ Tống Mạn Chi này quá mức ác độc, Nguyễn Tử Mạt đã bị tổn thương đến mức tính tình thay đổi, như biến thành một người khác, đáng thương biết bao, cô ta được anh Lệ thích còn chưa thấy đủ, còn muốn để cô ta đi hại Nguyễn Tử Mạt.
Đợi cô ta và Nguyễn Tử Mạt tranh nhau đến mức đầu rơi máu chảy, hủy diệt hình tượng của bọn họ ở tɾong lòng Lệ Kình Liệt, Tống Mạn Chi có thể ngồi ngư ông đắc lợi.
Hứ
Còn lâu cô ta mới bị lừa.
Anh cô ta còn nói cô ta ngu ngốc, nhìn đi, bây giờ cô ta thông minh biết bao, nhìn rõ được quỷ kế của Tống Mạn Chi.
Tống Mạn Chi trừng lớn mắt nhìn Ngụy Hương Tuyết, cánh môi như hoa run rẩy, tức giận đến mức không nói nên lời.
Ngụy Hương Tuyết là thứ không có não à
Tối hôm qua còn chưa thấy rõ ràng hay sao, người Lệ Kình Liệt thích là Nguyễn Tử Mạt.
Ngụy Hương Tuyết tưởng dáng vẻ này của Tống Mạn Chi là xấu hổ không nói nên lời sau khi bị cô ta chọc thủng bộ mặt thật.
Lúc cô ta đắc ý, lại không nhịn được cảm thấy ghen tị với Tống Mạn Chi.
Ngụy Hương Tuyết biến sắc, hung ác trừng Tống Mạn Chi, “Người phụ nữ như cô, cũng xứng được anh Lệ thích à, cô bớt lải nhải trước mặt tôi đi, tôi còn lâu mới quan tâm cô ẳng ẳng, cẩn thận tôi đánh cô.”
Ngụy Hương Tuyết cực kỳ ghét Tống Mạn Chi, lúc trước cô ta bày tỏ với Lệ Kình Liệt thất bại, đều do người đàn bà xấu xa Tống Mạn Chi này.
Lúc cô ta bày tỏ với Lệ Kình Liệt thất bại, bị những người khác biết được, cô ta bị người tɾong đơn vị cười nhạo một thời gian dài, Ngụy Hương Tuyết tính luôn món nợ này lên đầu Tống Mạn Chi.
Nghĩ đến người phụ nữ mà Lệ Kình Liệt thích này, lòng của cô ta như bị người ta đâm dao vào.
Người phụ nữ Tống Mạn Chi này cả ngày oẳng oẳng, có cái gì tốt đâu, cũng chẳng đẹp bằng cô ta, mắt anh Lệ bị mù sao.
“Cô chờ đấy cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâụ”
Ngụy Hương Tuyết trừng mắt với Tống Mạn Chi một cái, hung dữ nói với Tống Mạn Chi.
“…” Tống Mạn Chi.
Mặt Tống Mạn Chi lúc xanh lúc trắng, không còn giọt máu, không ngờ kế của cô ta còn chưa thi triển ra, đã chọc chiến hỏa của thiên kim chanh chua Ngụy Hương Tuyết này tới người mình rồi.
Nghĩ đến dáng vẻ ngang ngược vung nắm đấm đánh người của Ngụy Hương Tuyết, dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, người Tống Mạn Chi bỗng rùng mình một cái.
Từ sau khi biểu diễn văn nghệ kết thúc.
Giáo viên đàn piano của đoàn văn công đến tìm Nguyễn Tử Mạt vài lần, muốn để Nguyễn Tử Mạt học đàn piano, đi the0 con đường nghệ thuật, bị Nguyễn Tử Mạt từ chối, cô nói thẳng là muốn kiếm tiền.
Vẻ mặt giáo viên piano khiếp sợ, lại vừa tiếc hận, cô ấy cảm thấy Nguyễn Tử Mạt rất có thiên phú, nếu học đàn piano, sau này sẽ có phúc lớn.
Nhưng người ta có chí khác rồi, cô ấy cũng không bắt ép được.
Nguyễn Tử Mạt đã đang chuẩn bị mở quán.
|
/1529
|

