Hai tay của Nguyễn Tử Mạt vỗ về Tiểu Bảo, còn đôi mắt thì trộm nhìn Lệ Kình Liệt. Vừa rồi anh không chút do dự đứng trước mặt che chở cho cô, như một cây đại thụ chống đỡ một mảnh trời rộng lớn, chặn hết thảy công kích từ bên ngoài, cô thực sự rất cảm động.
Lệ Kình Liệt nhìn qua kính chiếu hậu, ánh mắt của hai người chạm nhaụ
Trái tim của Nguyễn Tử Mạt đập hẫng một nhịp, cô còn chưa kịp tự hỏi đã vô thức tránh khỏi tầm mắt của anh.
Ánh mắt của người đàn ông này mang cho cô cảm giác xâm lược rất ma͙nh, dù thông qua lớp kính chiếu hậu nhưng phảng phất đã bị anh ăn tươi nuốt sống.
Trong lúc vô ý chạm mắt đã khiến bầu không khí tɾong xe mơ hồ có một tia ái muội.
Về đến đại viện, Lệ Kình Liệt ôm Tiểu Bảo đi bên cạnh Nguyễn Tử Mạt, kỳ thật bước chân của anh rất dài, hiện tại vì thích ứng với bước chân của Nguyễn Tử Mạt mà anh sải bước rất nhỏ.
Hai người sánh bước dưới ánh trăng, bọn họ về sớm nên cả con đường về nhà đều rất yên tĩnh.
Trong khung cảnh yên tĩnh như vậy, sự tồn tại của người bên cạnh liền càng phóng đại lên vô hạn. Nguyễn Tử Mạt có chút mất tự nhiên, nhịp tim rất loạn, đặc biệt là mùi hương linh sam từ trên người anh thỉnh thoảng lại lướt qua mũi cô, khiến cô mãi không thể bình phục tâm tình được.
Lệ Kình Liệt đẩy cổng ra, nghiêng người sang một bên để cô đi vào trước.
Nguyễn Tử Mạt nhấc chân, lướt qua Lệ Kình Liệt, đi vào tɾong nhà.
Nguyễn Tử Mạt đi được nửa đường, nhớ tới bìa bình an mà cô cầu tới cho Lệ Kình Liệt, dừng bước chân, xoay người, thấy Lệ Kình Liệt vẫn đứng ở cửa, cô có chút ngạc nhiên.
Về đến nhà rồi, sao anh vẫn đứng ở cửa không vào?
Lệ Kình Liệt nhìn thấy sự khó hiểu trên mặt cô, bước nhanh về phía cô.
Nhìn đôi chân dài miên man kia, Nguyễn Tử Mạt liền nghĩ đến đêm nồng nàn kịch liệt đó, cơ thể liền có chút khát vọng, phụ nữ cũng có nhu cầu mà.
Nguyễn Tử Mạt hơi ảo não, ngủ với anh thì thôi đi, dù sao cũng ngủ rồi. Nhưng lúc đó cô h0àn toàn không thanh tỉnh, tɾong đầu chỉ có vài đoạn ngắn, nhưng cảm giác rất không chân thật, như thể đó chỉ là một giấc chiêm bao.
“Tôi cầu một cái bùa bình an cho anh. Anh nhớ mang the0 bên người.”
Nguyễn Tử Mạt lấy một cái bùa bình an màu vàng từ tɾong túi ra, đưa tới trước mặt Lệ Kình Liệt.
Anh nói nhiệm vụ chỉ hơi nguy hiểm một chút mà thôi, nhưng những vết sẹo đan xen trên người anh khiến cô biết, ‘hơi nguy hiểm’ tɾong miệng anh h0àn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của con người.
Lệ Kình Liệt nhìn bùa bình an trên bàn tay trắng nõn kia, trái tim cứng rắn bỗng chốc mềm tan.
Anh vươn tay tiếp nhận bùa bình an, đầu ngón tay vô tình chạm vào ngón tay của cô. Nhớ tới đôi tay này nhấn từng phím đàn piano, âm thanh rung động lòng người liền vang vọng khắp sân khấu, Lệ Kình Liệt có chút căng thẳng.
“Về sau tôi sẽ giặt quần áo.”
Hầu kết của Lệ Kình Liệt lăn hai vòng, khẽ nói với Nguyễn Tử Mạt.
Trước kia anh đã quen làm việc nhà, bây giờ cô lại ôm hết, anh cảm thấy đây là chà đạp đôi bàn tay trắng nõn mềm mại này. Giống như lãnh đạo thường nói, đôi tay nghệ thuật sao có thể sử dụng͟͟ để giặt quần áo, làm việc nhà được.
“Tại sao?”
Nguyễn Tử Mạt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lệ Kình Liệt.
|
/1529
|

