Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 331

/1529



Phó Hoành Hi còn chưa muốn về nhà, vặn vẹo người nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, nhưng cậu nhóc còn quá nhỏ, phản kháng không nổi, cuối cùng vẫn bị ôm đi.

Tiết mục diễn tấu đàn piano của Nguyễn Tử Mạt rất nổi bật, bây giờ cô đi đến đâu đều có người nhìn chằm chằm.

Lúc trước đám quân nhân bọn họ đều đồng cảm với doanh trưởng Lệ cưới một người vợ hung dữ đanh đá như bà chằn. Hiện tại bọn họ lại điên cuồng hâm mộ ghen tị hận doanh trưởng Lệ có vợ như tiên nữ giáng trần. Chị dâu không chỉ xinh đẹp như hoa, còn biết đàn piano, đây là người phụ nữ mà làng trên xóm dưới đốt đèn lồng cũng tìm không thấy. 

Lệ Kình Liệt mới rời khỏi một lát, đi đón Tiểu Bảo, không có ý định ở lại xem tiếp.

Một chàng trai đã chạy tới trước mặt Nguyễn Tử Mạt, cậu ta sờ đầu đinh của mình, đỏ mặt nói với Nguyễn Tử Mạt, “Chị dâu có vẻ ngoài thật xinh đẹp. Về sau tôi cũng phải cưới một người vợ giống như chị dâu vậy.”

Lệ Kình Liệt vừa quay lại liền nhìn thấy một cậu lính trẻ đỏ mặt, ngưỡng mộ nhìn chằm chằm vợ của anh. Anh đen mặt, bước nhanh tới gần, bàn tay to ôm lấy e0 của Nguyễn Tử Mạt, bá đạo ôm cô vào tɾong lòng.

Cậu trai kia còn cười toe toét, lộ cả hàm răng trắng với Lệ Kình Liệt. Sau khi thấy ánh mắt chết chóc của doanh trưởng Lệ, dưới chân như bôi thêm dầu mà chạy nhanh như chớp.

Lệ Kình Liệt nhìn Nguyễn Tử Mạt quyến rũ động lòng người tɾong vòng tay thì anh có chút hối hận để cô tới đây. Hiện tại đám người kia như yêu quái thèm thuồng thịt của Đường Tăng vậy, mà Đường Tăng ở đây chính là vợ của anh.

Nguyễn Tử Mạt không chú ý tới sự chiếm hữu nồng đậm tɾong mắt Lệ Kình Liệt, cô duỗi tay xoa đầu Tiểu Bảo đang nằm nhoài tɾong lòng Kình Liệt.

Nhóc con này ăn uống no say, chơi đùa mệt rồi liền lăn ra ngủ, bụng nhỏ the0 hô hấp mà lên xuống phập phồng.

Đầu bị bàn tay mềm mại chạm vào, Tiểu Bảo đang ngủ say vô thức cọ cọ đầu vào lòng bàn tay của Nguyễn Tử Mạt, khiến cô vui vẻ mỉm cười.

Ánh mắt sâu thẳm của Lệ Kình Liệt nhìn chăm chú vào hai mẹ con, giọng nói có chút khàn khàn, “Về nhà đi.”

“Được.”

Nguyễn Tử Mạt quay đầu nhìn Lệ Kình Liệt, tɾong mắt cô mang the0 ý cười.

Trong mắt cô như chứa cả ngân hà đầy sao, con ngươi của Lệ Kình Liệt hơi co lại.

Nguyễn Tử Mạt vừa rồi chỉ lo nhìn Tiểu Bảo, hiện tại cô mới phản ứng lại bản thân vẫn đang được Lệ Kình Liệt ôm tɾong lòng ngực, cảm giác bàn tay đang khoác bên e0 rất nóng, trên mặt liền hiện lên vệt đỏ, nhỏ giọng nhắc nhở, “Có thể buông tay được rồi.”

“Ừ.”

Lệ Kình Liệt đáp lại, rút bàn tay to ra khỏi vòng e0 mềm mại thon thả của cô.

Cánh tay của Nguyễn Tử Mạt bị thương nên không thể bế đứa nhỏ được, Lệ Kình Liệt mở cửa ghế sau, đặt Tiểu Bảo đang ngủ say nằm thẳng trên ghế.

Nguyễn Tử Mạt lo lắng lúc xe chạy sẽ xóc nảy, Tiểu Bảo ngủ trên ghế sẽ bị hất văng xuống gầm, nên cô ngồi ở ghế sau, để Tiểu Bảo gối lên chân của cô, tránh cho cậu nhóc ngã lăn xuống dưới.

Con đường dẫn đến đại viện là đường đát đỏ, mặt đường gập ghềnh, nhưng kỹ thuật lái xe của Lệ Kình Liệt rất tốt, không có chút phanh gấp hay xóc nảy nào.




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status