Nơi này có nhiều lãnh đạo như vậy, anh vẫn cứ chạy lên bảo vệ cô. Anh không cần hình tượng của mình tɾong mắt các lãnh đạo sao? Nếu để lại ấn tượng không tốt, con đường sự nghiệp sau này của anh sẽ rất chông gai.
Ngụy Hương Tuyết hận đến nghiến răng nghiến lợi. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì anh Lệ lại bảo vệ người phụ nữ này? Lúc trước người phụ nữ này làm ra bao chuyển xấu xa, chẳng lẽ anh Lệ đều quên hết rồi sao?
Lệ Kình Liệt nắm chặt tay Nguyễn Tử Mạt, xoay người lại, anh hơi nhíu mày, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tử Mạt, “Chúng ta đi thôi.”
“Không cần.”
Nguyễn Tử Mạt khẽ mỉm cười với Lệ Kình Liệt.
Tôn Hương Vận đứng lên, sắc mặt của bà ấy có chút âm trầm, chính ủy còn chưa kịp phản ứng, Tôn Hương Vận đã đi lên sân khấụ
“Đưa micro cho tôi.”
Tôn Hương Vận nói với Nguyễn Tử Mạt.
Lệ Kình Liệt có chút nghi hoặc, không rõ phu nhân của chính ủy định làm gì.
Nguyễn Tử Mạt đưa micro cho bà ấy.
Tôn Hương Vận cầm micro, đi đến giữa sân khấu, nhìn về phía mọi người dưới khán đài, lạnh giọng nói, “Bài thiếu nữ cầu nguyện này là tôi dạy Tiểu Mạt, thiên phú của cô ấy rất cao, học rất nhanh, không được sao? Làm sao? Xuất thân nông thôn thì không thể học tập tiến tới, trở nên ưu tú sao? Nhất định phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, ở ngoài ruộng cấy mạ gặt lúa, như vậy mới là bình thường sao?”
Câu cuối cùng là Tôn Hương Vận đang ẩn ý trào phúng Ngụy Hương Tuyết.
Tôn Hương Vận nhìn ra Ngụy Hương Tuyết từ lúc bắt đầu đã nhắm vào Nguyễn Tử Mạt, vậy bên bà ấy h0àn toàn không khách khí. Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với Nguyễn Tử Mạt, bà ấy ngày càng thích cô gái thông minh hiếu học này.
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Nguyễn Tử Mạt học piano từ phu nhân của chính ủy, mọi người đều biết tɾong nhà chính ủy có một chiếc piano, phu nhân của chính ủy thỉnh thoảng sẽ đàn tấu một chút.
Chẳng qua thiên phú của Nguyễn Tử Mạt cũng rất cao, Ngụy Hương Tuyết luyện nhiều năm mới đàn piano được như kia, còn Nguyễn Tử Mạt mới luyện tɾong thời gian ngắn đã vượt qua Ngụy Hương Tuyết cả mấy con phố.
Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, đều khen Nguyễn Tử Mạt là thiên tài, thiên kim nhà sư trưởng thua ê chề nhục nhã.
Sắc mặt Ngụy Hương Tuyết trắng bệch, rất xấu hổ. Cô ta không ngờ tới phu nhân của chính ủy sẽ đứng ra bảo vệ Nguyễn Tử Mạt, loại phụ nữ như Nguyễn Tử Mạt không phải nên người ghét chó chê sao?
Còn có những lời nghị luận chói tai kia như những bàn tay, vả thật ma͙nh vào mặt cô ta, khiến mặt của cô ta sưng tấy.
Phong cảnh vinh quang tɾong tưởng tượng h0àn toàn vỡ nát, hiện tại cô ta đã trở thành đá kê chân cho Nguyễn Tử Mạt, giúp Nguyễn Tử Mạt tỏa sáng rực rỡ.
Ngụy Hương Tuyết rất không cam lòng, tính khí đại tiểu thư bùng nổ, bất chấp xông về phía Nguyễn Tử Mạt ……
Ngụy Cẩm Vinh thấy sắc mặt của em gái của mình liền biết cô ta mất khống chế, vì thể diện của gia đình, anh ta cũng không quan tâm được nhiều, bước nhanh lên sân khấu, kéo Ngụy Hương Tuyết đang mất khống chế lại.
“Anh, cô ta……”
Ánh mắt của Ngụy Hương Tuyết tràn đầy hung ác, cô trừng mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Tử Mạt.
“Câm miệng.”
Ngụy Cẩm Vinh cảnh cáo Ngụy Hương Tuyết.
|
/1529
|

