Chỉ tiếc hoa đã có chủ, là vợ của doanh trưởng Lệ mặt lạnh như la sát, khiến tình yêu của những thanh niên nhiệt huyết bên dưới vừa nảy mầm đã bị một chân của doanh trưởng Lệ dẫm chết, thật là hiện thức tàn nhẫn.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc bọn họ đem danh hiệu nữ thần từ Tống Mạn Chi cùng Ngụy Hương Tuyết, biến thành Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt h0àn toàn không biết cô đêm nay diễn tấu piano sẽ thu hoạch một số lượng lớn người hâm mộ, còn trở thành nữ thần quốc dân tɾong quân đội.
Nguyễn Tử Mạt đi đến giữa sân khấu, cầm lấy micro từ tay Ngụy Hương Tuyết, “Bêu xấu rồi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe……”
Kiếp trước sau khi kiếm được rất nhiều tiền, cô liền bắt đầu tự do tự tại làm những điều mình thích, piano, violon, ngay cả vẽ tranh cũng hiểu một ít. Cũng coi như là một chút chướng ngại tâm lý, lúc còn nhỏ không có tiền học, về sau g͙iàu có liền học hết những tiếc nuối thuở nhỏ đó.
Cô cố ý chơi cùng một bản nhạc với Ngụy Hương Tuyết, một phương diện là giảm bớt hoài nghi của người khác đối với cô, mặt khác chính là đặt hai lần trình diễn lên bàn cân liền sẽ đem tỳ vết tɾong bản diễn tấu của Ngụy Hương Tuyết phóng đại vô hạn, từ đó màn trình diễn của cô ta liền trở nên vô cùng khó coi.
“Chuyện này không có khả năng…… Cô chỉ là đồ quê mùa xuấtthân nông thôn, sao có thể biết đàn piano?”
Ngụy Hương Tuyết sắp tức điên rồi, chỉ vào mặt Nguyễn Tử Mạt, ngắt lời cô.
Đêm nay nhục mạ Nguyễn Tử Mạt không thành, còn bị cô đoạt hết nổi bật. Cô ta trở thành nền cho sự tỏa sáng của người cô ta ghét, điều này khiến tính khí đại tiểu thư của cô ta bùng nổ.
Mọi người nghe thấy lời Ngụy Hương Tuyết nói, cũng có chút nghi hoặc nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt.
“Đúng vậy, Nguyễn Tử Mạt chỉ là một người phụ nữ nhà quê, sao cô ta có thể biết đàn piano được. Chỉ sợ liền piano trông như nào cô ta cũng không biết đi.”
“Không nói thì thôi, người chưa từng học piano sao có thể chơi tốt như vậy được?”
“Gần nhất Nguyễn Tử Mạt biến hóa rất lớn, như biến thành một người khác vậy. Chẳng lẽ cô ta bị thứ gì không sạch sẽ bám thân?”
……
Rất nhiều ánh mắt của người dưới khán đài nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt càng ngày càng quái dị.
Lệ Kình Liệt nghe thấy những lời xì xào bàn tán kí, khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm lại, cả người đều toát ra khí tức lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén của anh lướt qua ai, người đó liền ngậm miệng lại.
Lệ Kình Liệt không để ý tới ánh mắt của mọi người, bước nhanh đến bên cạnh Nguyễn Tử Mạt.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Nguyễn Tử Mạt, kéo cô ra phía sau lưng, thân hình cao lớn chặn hết những ánh mắt đánh giá quái dị bên ngoài.
“Làm sao? Còn không cho vợ tôi trở nên ưu tú hay gì?”
Lệ Kình Liệt nhe0 mắt, cả người càng lạnh lùng sắc bén hơn.
Khí thế bức người trực tiếp trấn áp những người vừa đưa ra nhận xét xấu tính kia, cứ như vậy, toàn trường liền im ắng trở lại.
Nguyễn Tử Mạt ngơ ngác nhìn bóng lưng dày rộng như núi che chở trước mặt, tay cô được bao phủ bởi hơi ấm tɾong lòng bàn tay anh, khiến cô có cảm giác đặc biệt an toàn, dù cô có thể ứng phó với những lời ác ý kia.
|
/1529
|

