Anh ta có chút hận sắt không thành thép, rõ ràng biểu hiện ban đầu của Ngụy Hương Tuyết rất tốt, diễn tấu xong cũng được mọi người sùng bái, hâm mộ. Cô ta lại một hai phải đi trêu chọc Nguyễn Tử Mạt, quả thực là vác đá nện chân mình. Nếu cô ta an phận một chút, không gây ra chuyện như vậy, ánh hào quang và lời tán dương của đêm nay không phải sẽ đều là của cô ta hay sao?
Hiện tại thì hay rồi, những hòa quang đó bị cô ta tự mình nhường cho người khác.
Suýt chút nữa mất hết cả thể diện và thanh danh, tự hủy hoại hình tượng của mình tɾong mắt mọi người.
Nếu em gái của anh ta không còn thanh danh tốt, về sau làm sao có thể gả cho một người chồng tốt?
Ánh mắt nghiêm nghị của anh trai khiến Ngụy Hương Tuyết an tĩnh lại.
“Xin lỗi, là Hương Tuyết bồng bột gây sự, bây giờ tôi sẽ đưa em ấy xuống.”
Ngụy Cẩm Vinh phong độ nhẹ nhàng, khóe miệng tre0 nụ cười ôn hòa, thoạt nhìn là người rất có hàm dưỡng và học thức.
Người như anh ta rất dễ dàng khiến mọi người có ấn tượng tốt.
Sự phản cảm của mọi người dành chi Ngụy Hương Tuyết cũng ít đi vài phần.
Chỉ là khi Ngụy Cẩm Vinh đi ngang qua Nguyễn Tử Mạt, ánh mắt anh ta nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt rất lạnh lẽo, khiến người ta dựng tóc gáy.
Nguyễn Tử Mạt hơi nhíu mày, cũng không thèm quan tâm. Dù sao người này trước nay đều không thích cô, anh ta nghĩ cái gì cũng chẳng quan trọng.
Ngụy Cẩm Vinh kêu tài xế đưa Ngụy Hương Tuyết về nhà, h0àn toàn mặc kệ cô ta khóc nháo. Sắc mặt của anh ta rất khó coi, vừa rồi Hương Tuyết khiến anh ta thất lễ trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, tɾong lòng anh ta đang nghẹn một ngọn lửa, không có tâm tình dỗ dành Ngụy Hương Tuyết.
Bàn tay to lớn của Lệ Kình Liệt nắm chặt tay của Nguyễn Tử Mạt, cùng cô đi xuống sân khấụ
Lão thủ trưởng ngồi hàng đầu hòa ái nhìn hai người, ánh mắt cũng bớt chút sắc bén.
Liễu Úy mỉm cười với Nguyễn Tử Mạt, bà ấy thật sự càng nhìn càng thích cô. Bên ngoài thì xinh đẹp, bên tɾong thì có học thức, có tài hoa, còn rất có khí chất, h0àn toàn không giống một cô gái xuấtthân nông thôn.
Nếu thằng nhóc vẫn đang mặc quần thủng đít nhà bà có thể lớn hơn một chút, bà ấy chắc chắn sẽ nhận Nguyễn Tử Mạt làm con dâu, chẳng sợ Nguyễn Tử Mạt từng ly hôn, bà ấy cũng không ngại.
Nguyễn Tử Mạt không biết tâm tư bách chuyển thiên hồi của Liễu Úy, cô cũng mỉm cười gật đầu với Liễu Úy.
Lệ Kình Liệt nắm tay Nguyễn Tử Mạt đi về chỗ ngồi.
Cố Vân Đình đứng lên, chạy chậm tới trước mắt hai vợ chồng.
Anh ấy nương the0 ánh sáng đánh giá Nguyễn Tử Mạt từ trên xuống dưới một phen, “Chị dâu quá lợi hại, thế mà còn biết đàn piano. Chị dâu đúng là tài nữ thâm tàng bất lộ mà. Hiện tại tôi đều có chút hối hận lúc trước ngăn cản lão Lệ ly hôn, bằng không tôi có thể cưới tài nữ về nhà rồi.”
Nghe Cố Vân Đình nói xong, Nguyễn Tử Mạt cạn lời luôn.
Lệ Kình Liệt đen mặt.
“Chị dâu, kỳ thật tôi cũng không tệ. Ít nhất tôi đẹp hơn lão Lệ, tôi còn biết mua váy xinh đẹp làm quà tặng. Chị dâu thấy tôi có được không?”
Trên mặt Cố Vân Đình lộ ra nụ cười cà lơ phất phơ, vươn tay muốn khoác vai Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt nhìn Cố Vân Đình một bộ mèo khen mèo dài đuôi, người này có phải bị động kinh rồi không?
|
/1529
|

