Bài hát Nguyễn Tử Mạt chơi vẫn là bài thiếu nữ cầu nguyện mà Ngụy Hương Tuyết vừa chơi. Tiếng đàn hoạt bát nhẹ nhàng dần dần chuyển biến thành thương cảm buồn bã, làm nổi bật sự trẻ trung và căng tràn sức sống của người thiếu nữ. Giai điệu uyển chuyển như đang kể rõ nội tâm của người thiếu nữ độ trăng tròn, hy vọng với tương lai tốt đẹp, vừa thấp thỏm vừa chờ đợi.
Mọi người đều đắm chìm tɾong tiếng đàn của Nguyễn Tử Mạt, không phải cảm giác tò mò như lúc Ngụy Hương Tuyết biểu diễn, mà là chìm đắm vào tɾong đó, như đang nghe tiếng lòng của một người thiếu nữ.
Ánh đèn sân khấu chiếu vào trên người cô, tạo ra một quầng sáng bao bọc xung quanh. Làn da tuyết trắng, ngũ quan tinh xảo h0àn mỹ, tɾong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy phong tình, khiến cô như tiên nữ, giáng trần chỉ vì tò mò muốn thăm thú thế gian.
Trái tim của Lệ Kình Liệt đập rất nhanh, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mỹ nhân trên sân khấu, muốn ôm cô vào tɾong lòng ngực, che chắn kín kẽ, không để những đôi mắt thèm muốn đó nhìn trộm dù chỉ một lọn tóc.
Âm nhạc kết thúc.
Toàn trường yên tĩnh.
Mọi người vẫn chưa hồi thần khỏi giai điệu tuyệt mỹ kia.
Một lúc lâu sau, giáo viên dạy đàn piano của đoàn nghệ thuật đứng lên vỗ tay.
Liễu Úy ngồi hàng đầu cũng vỗ tay, bà ấy rất tán thưởng Nguyễn Tử Mạt, ưu tú, quả cảm, tự tin, khóe miệng không khỏi cong lên.
Những người xung quanh cuối cùng cũng phản ứng lại, bứt ra khỏi tiếng piano duyên dáng kia, sôi nổi vỗ tay.
Tiếng vỗ tay như sấm, còn nhiệt liệt hơn rất nhiều so với khi màn trình diễn của Ngụy Hương Tuyết kết thúc.
Có màn diễn tấu h0àn mỹ của Nguyễn Tử Mạt đặt lên bàn so sánh, biểu hiện vừa rồi của Ngụy Hương Tuyết liền trở nên tầm thường, không chỉ đánh sai vài nốt nhạc mà còn không có cảm xúc, cô ta chỉ h0àn thành bản nhạc một cách cứng nhắc, như thể đang h0àn thành nhiệm vụ.
Đôi mắt của Tống Mạn Chi mở to đến mức gần như bật ra ngoài.
Cô ta không thể tin được nhìn về phía người phụ nữ ưu nhã đứng trên sân khấu, h0àn toàn không còn vẻ quê mùa ngu xuẩn như lúc trước. Sao có thể? Sao Nguyễn Tử Mạt lại biết đàn piano, tuyệt không có khả năng.
Kỹ năng chơi piano của Nguyễn Tử Mạt giống như một cái tát thật ma͙nh vào mặt Tống Mạn Chi.
Trước đây Tống Mạn Chi có thể bày ra tư thái cao ngạo trước mặt Nguyễn Tử Mạt là bởi vì cô ta cảm thấy Nguyễn Tử Mạt uổng có bề ngoài xinh đẹp, bên tɾong lại không có học thức, không có nội hàm, chỉ cần là đàn ông có năng lực một chút đều sẽ không coi trọng cô.
Nhưng bây giờ thì sao? Bề ngoài của cô ta không xinh đẹp bằng Nguyễn Tử Mạt, Nguyễn Tử Mạt còn biết đàn piano, kỹ năng còn hơn cô ta không biết bao nhiêu lần. Nhất thời, trái tim cô ta nóng như lửa đốt.
Ngụy Hương Tuyết nhếch nhác đứng trên sân khấu, cô ta không ngờ lần này lại đá vào ván sắt, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Nguyễn Tử Mạt chậm rãi đứng dậy, động tác của cô rất ưu nhã, bước từng bước nhỏ về phía cô ta, làn váy hơi lay động the0 bước chân của cô. Một bước, hai bước, nhất cử nhất động của cô đều có thể gảy nhẹ vào lòng người.
|
/1529
|

