Nguyễn Tử Mạt chậm rãi bước lên sân khấu, đi tới trước mặt Ngụy Hương Tuyết, cầm lấy micro từ tɾong tay cô ta, “Tuy rằng tôi không biết bản thân cầu xin đồng chí Ngụy hỗ trợ lúc nào, nhưng cô cứ liên tục giục tôi lên sân khấu, tôi cũng không thể ngồi lì dưới đó mãi được.”
Nguyễn Tử Mạt trực tiếp vạch trần ý đồ của Ngụy Hương Tuyết.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Ngụy Hương Tuyết thêm tia hiểu rõ, nguyên lai không phải Nguyễn Tử Mạt muốn lên đài khoe khoang, mà là thiên kim nhà sư trưởng Ngụy muốn ép Nguyễn Tử Mạt lên sân khấu để làm nền cho cô ta.
Ánh mắt đồng tình đổ dồn vào Nguyễn Tử Mạt, bị thiên kim nhà sư trưởng Ngụy làm khó, lần này bị mất mặt là điều khó tránh khỏi.
Sắc mặt của Ngụy Cẩm Vinh có chút khó coi khi nghe thấy những lời xì xào trách móc nói xấu em gái của anh ta.
Nguyễn Tử Mạt trả lại micro cho Ngụy Hương Tuyết.
Ngụy Hương Tuyết cầm micro, vẻ mặt cực kỳ khó coi, trừng mắt nhìn Nguyễn Tử Mạt, thấy Nguyễn Tử Mạt bình tĩnh như vậy, cô ta liền cảm thấy bất an. Nhưng nghĩ đến chuyện Nguyễn Tử Mạt chỉ là đồ quê mùa xuấtthân nông thôn thì đào đâu ra tài năng để biểu diễn, cô ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Nguyễn Tử Mạt đi về phía chiếc đàn piano.
Khi cô vừa ngồi xuống, phía dưới khán đài truyền đền rất nhiều tiếng cười nhạo.
“Cô ta biết đấy là cái gì không? Hay là ngồi bừa?”
khung gỗ, lên đánh hai cái tạo tiếng vang rồi xuống đấy chứ?”
“Loại người như cô ta mà cũng xứng chơi piano sao? Thật đúng là không biết xấu hổ.”
Bên phía đoàn nghệ thuật truyền đến tiếng chế giễu gay gắt.
Sắc mặt của Ngụy Hương Tuyết chuyển từ u ám sang vui vẻ. Nguyễn Tử Mạt thật sự quá ngu xuẩn. Cô ta ngâm nga vài câu dân ca, cùng lắm là bị người ta chê quê mùa, còn tốt hơn là tự rước lấy nhục.
Nguyễn Tử Mạt mặc kệ những lời cười nhạo kia, lật xem phổ nhạc trên giá đàn piano.
Mỹ nhân ngồi lặng lẽ trước cây đàn piano giống như một bài thơ uyển chuyển tha thiết, kể về phố phường phồn hoa, kể về mưa bụi hồng trần, khiến ai nhìn cũng mê mẩn, tạm thời quên đi những lời chế giễụ
Tiếng cười trào phúng dần dần nhỏ lại.
Ngón tay thon dài đặt trên phím đàn….
“Đăng” tiếng dương cầm chói tai truyền đến, người ngồi dưới khán đài đều bịt kín lỗ tai, lại phát ra tiếng cười nhạo.
“Mau xuống dưới đi, lỗ tai của bọn tôi sắp thủng tới nơi rồi.”
Phía dưới có người hét lớn.
“Đúng vậy, đừng trì hoãn những tiết mục tiếp the0, bọn tôi tới đây không phải để lỗ tai bị tra tấn.”
Ngụy Hương Tuyết đứng giữa sân khấu, dùng ánh mắt trịnh thượng nhìn Nguyễn Tử Mạt, chờ cô tự mình tìm đường chết.
Tống Mạn Chi ở dưới khán đài cũng lộ ra nụ cười ác ý, Nguyễn Tử Mạt đúng là ngu xuẩn, không tìm cớ rời đi thì thôi, còn một hai phải lên sân khấu để mất mặt xấu hổ.
Trước đây cô ta từng thử học đàn piano, nhưng cô ta thực sự không học nổi, người thiên tư thông tuệ như cô ta còn không học được, Nguyễn Tử Mạt sao có thể biết đàn piano.
“Xin lỗi, tôi đang làm quen một chút, ngón tay có hơi cứng.”
Nguyễn Tử Mạt nhoẻn miệng cười, chậm rãi mở miệng.
Ngụy Hương Tuyết h0àn toàn không tin những lời này, cười mỉa mai.
Thanh âm chói tai biến mất, âm nhạc duyên dáng từ đầu ngón tay thon dài của cô vang vọng khắp nơi, mọi người dưới khán đài đều yên lặng thưởng thức.
|
/1529
|

