Một người phụ nữ quê mùa, không có học vấn, ỷ vào bản thân xinh đẹp mà trang điểm hoa hòe lộng lẫy, còn cầu xin thiên kim nhà sư trưởng cho bản thân một cơ hội lên sân khấu biểu diễn. Thật không biết cô lấy tự tin ở đâu ra, bọn họ sẽ chờ xem cô mất mặt xấu hổ vì sự ngu xuẩn của mình.
Trong những ánh mắt kia, có chế giễu, có khó hiểu, có chờ xem trò vui.
“Tử Mạt, Ngụy Hương Tuyết quá ác độc, cố ý hắt nước bẩn lên trên người cô.”
Lâm Nam Yến hận đến nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn đầy vẻ ċһán ghét đối với Ngụy Hương Tuyết.
Ngụy Hương Tuyết và Tử Mạt xung khắc như nước với lửa, quan hệ của hai người này đã lúc tốt đẹp đến mức Tử Mạt cầu xin cô ta một cơ hội biểu diễn chứ? Dù cho Tử Mạt cầu xin thật, nhưng Ngụy Hương Tuyết từ lúc nào lại tốt bụng như vậy? Đây rõ ràng là cô ta đào hố chờ Tử Mạt nhảy xuống.
Hiện tại cô ta ép Từ Mạt lên sân khấu, lên cũng không được, mà không lên cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan.
Sắc mặt của Lệ Kình Liệt tối sầm, anh đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén như kiếm bắn về phía Ngụy Hương Tuyết đang đứng trên đài, “Ngụy Hương Tuyết, đủ rồi.”
Cho dù khoảng cách khá xa, nhưng Ngụy Hương Tuyết vẫn cảm giác được sự áp bách toát ra trên người Lệ Kình Liệt, sắc mặt cô ta tái nhợt, nhưng cô ta vẫn nhẫn nhịn. Anh giữ gìn Nguyễn Tử Mạt như vậy, cô ta càng không muốn buông tha cô.
“Nguyễn Tử Mạt, mọi người đều đang chờ cô lên biểu diễn.”
Ngụy Hương Tuyết nắm chặt microphone, chịu đựng cảm giác áp bách Lệ Kình Liệt tạo ra, vẫn cố giữ nụ cười trên khuôn mặt.
Nguyễn Tử Mạt rất ngạc nhiên khi Lệ Kình Liệt đứng lên bảo vệ cô. Trong trường hợp như vậy, anh đột ngột đứng dậy, điều này có thể coi như là thất lễ với các lãnh đạo lớn.
Nguyễn Tử Mạt đứng lên, đi về phía sân khấụ
Mới đi được hai bước, cổ tay cô đã bị một bàn tay to nắm lấy, “Chúng ta trở về đi.”
Đối diện với ánh mắt lo lắng của Lệ Kình Liệt, Nguyễn Tử Mạt nhoẻn miệng, lộ ra một nụ cười tự tin và rạng rỡ, “Không sao đâu, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã không màng lễ nghi, đứng lên bảo vệ cô, muốn đưa cô rời khỏi.
Ánh mắt ôn nhu của Nguyễn Tử Mạt chăm chú nhìn Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt nhìn nụ cười tự tin trên môi cô, bàn tay vô thức buông lỏng.
Nguyễn Tử Mạt mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt, tóc đen dài buông thõng phía sau, khi di chuyển, lọn tóc mềm mại uốn lên vòng cung duyên dáng, khiến cô trông càng thêm xinh đẹp tỏa sáng.
Nét đẹp của cô mị hoặc nhưng không yêu nghiệt, diễm lệ nhưng không tục tĩu, tóc dài rủ xuống như thác nước, đôi mắt long lanh ẩn tình, lúm đồng tiền như hoa câu hồn đoạt phách, môi đỏ hơi cong đầy quyến rũ.
The0 bước đi của cô, mọi thứ xung quanh dường như trở nên lu mờ, tɾong thiên địa phảng phất chỉ còn mình cô tỏa sáng.
Cô quá xinh đẹp, đẹp đến không chân thật, giống như mỹ nhân bước ra từ bức họa.
Mọi người đều vô thức nín thở nhìn người đẹp trước mắt.
Những người chế giễu Nguyễn Tử Mạt không biết tự lượng sức mình đều im miệng khi nhìn rõ khuôn mặt của cô.
Ngụy Hương Tuyết rất khó chịu với ánh mắt kinh diễm của mọi người khi nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, hận không thể đạp Nguyễn Tử Mạt xuống dưới chân vì dám cướp đi sự nổi bật của cô ta.
|
/1529
|

