Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 308

/1529



Tiểu Bảo đi sau lưng Lệ Kình Liệt giống như một chiếc đuôi, miệng còn hỏi  “Ba, đã tìm thấy chưa?”

Lệ Kình Liệt chỉ vừa giơ tay chạm vào tủ quần áo  “…”

Sau lưng lại vang lên tiếng nói.

“Ba…”

“Vẫn chưa.”

Lệ Kình Liệt bất đắc dĩ phải trả lời.

Anh kéo cửa tủ ra, cầm một bộ quần áo ngủ, lại kéo ngăn kéo, lúc nhìn thấy đồ vật bên tɾong ngăn kéo thì bàn tay đã cứng đờ, sau đó nhanh chóng đóng lại.

Một cái đầu nhỏ đã bu lại, ánh mắt ngây thơ, tɾong sáng của cậu nhóc nhìn Lệ Kình Liệt  “Ba…”

Lệ Kình Liệt đẩy cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo ra  “Tiểu Bảo, con ra ngoài trước đi ”

“Vì sao?”

Tiểu Bảo vừa bóc vỏ viên kẹo sữa Thỏ Trắng vừa mê mang hỏi. 

“Có con ở đây, ba không tìm thấy.”

“Ba, ba tìm không ra là do mắt của ba không tốt, là do ba không giỏi, sao ba lại đỗ lỗi cho con?”

Tiểu Bảo ngậm kẹo sữa vào miệng, cau mày, vẻ mặt từ chối nhận lỗi.

Lệ Kình Liệt  “…”

“Tiểu Bảo…”

Lúc này, giọng nói của Nguyễn Tử Mạt đã truyền đến từ phòng tắm.

“Con đây.”

Hai chân ngắn ngủi của Tiểu Bảo đã lọc cọc chạy ra ngoài.

Lúc này Lệ Kình Liệt mới mở ngăn kéo kia ra một lần nữa, bên tɾong ngăn kéo là áo lót phụ nữ với đủ loại màu sắc, áo lót hơi lớn, lại nghĩ đến kích cỡ kia của cô không nhỏ khiến cổ họng anh hơi ngứa ngáy, đôi con ngươi của anh càng tối hơn.

Anh không biết cô muốn mặc cái nào, bàn tay to lớn của Lệ Kình Liệt tùy tiện cầm từng món lên.

Một bên là quần lót được xếp rất gọn gàng.

Quần lót nằm gọn tɾong lòng bàn tay, nho nhỏ, mềm mại, e0 cô hơi nhỏ, mông hơi vểnh lên nhưng cảm giác khi sờ vào cực kỳ tốt, mềm mại, lỗ tai Lệ Kình Liệt đã đỏ bừng.

“Ba, tìm thấy chưa?”

Tiểu Bảo  tò mò nhìn Lệ Kình Liệt tɾong phòng.

“Ừm.”

Lệ Kình Liệt không dám nhìn nhiều thêm nữa, anh cầm quần áo lên rồi đi về phía phòng tắm.

“Cộc cộc cộc ” Tiếng gõ cửa vang lên.

Nguyễn Tử Mạt tránh sang một bên cửa, chỉ kéo ra một khe hở, đưa tay ra nhận đồ.

Một cánh tay trắng như tuyết vươn ra, bàn tay quơ qua quơ lại.

Mắt Lệ Kình Liệt bị cánh tay trắng nõn này làm cho hoa mắt, khiến miệng đắng lưỡi khô, anh đưa đồ sang nhưng bàn tay trắng nõn kia không chạm phải quần áo mà trái lại đã nắm phải tay anh.

Cơ thể Nguyễn Tử Mạt cứng đờ. Tay này… Không phải Tiểu Bảo.

Nguyễn Tử Mạt gọi một tiếng để thăm dò  “Lệ Kình Liệt?”

“Ừ.”

Lệ Kình Liệt nhìn bàn tay trắng nõn, đôi mắt hiện lên một vòng u ám, khó khăn lắm mới phát ra một tiếng từ sâu tɾong cổ họng anh.

Nguyễn Tử Mạt thả lỏng bàn tay đang nắm tay anh, cô ló đầu ra, hơi nước khiến làm da trên mặt cô đỏ ửng.

Con ngươi thâm thúy của Lệ Kình Liệt nhìn gương mặt kiều diễm của cô, làn da tɾong suốt, hồng nhuận, khiến người ta muốn cắn lên.

Nguyễn Tử Mạt nắm được quần áo nhưng Lệ Kình Liệt lại không chịu buông tay ra, cô ngước mắt lên nhìn thì bị ánh mắt nóng rực của anh làm giật mình, cô nhẹ giọng nhắc nhở  “Quần áo.”

“Xin lỗi.”

Lúc này Lệ Kình Liệt mới buông tay ra.

Nguyễn Tử Mạt rụt cổ về.

Đến khi nhìn thấy quần lót màu hồng tɾong ngực mình  “…”

Cô cắn môi, tɾong đầu hơi ảo não, bởi vì đổ nhiều mồ hôi khó chịu nên chỉ muốn mau chóng đi tắm rửa, vì vậy mới quên mang quần áo vào.

Một lát sau, Nguyễn Tử Mạt thay quần áo sạch, kéo cửa phòng tắm, bước ra.




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status