Cố Vân Đình nghiêng người dựa vào bức tường, vẻ mặt đã không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày nữa, anh ấy cau mày nhìn Lệ Kình Liệt trước mặt mình.
Lệ Kình Liệt gật đầu, giữa hai ngón tay đang kẹp lấy điếu thuốc, anh hít một hơi, phà ra một làm khói trắng, anh không hào hứng trả lời “Ừ.”
“Cậu điên rồi Cậu có biết nguy hiểm thế nào không? Tây bộ bên kia phái người đi, đã hao tổn mấy người rồi, cậu biết không?”
Sắc mặt Cố Vân Đình không được tốt cho lắm, anh ấy đứng thẳng lưng nói.
Đối phương là một nhóm tội phạm quốc tế không cần mạng, bọn họ có đủ thủ đoạn độc ác, bọn họ có súng, có lựu đạn, bom tự chế, nguy hiểm thế nào cũng có thể biết được.
“Vẫn phải có người nhận nhiệm vụ, kinh nghiệm của tôi khá phong phú, không có việc gì đâụ”
Làm quân nhân phải vượt khó tiến lên mà không phải tránh né nguy hiểm, để cho các chiến hữu khác đón lấy nguy hiểm, nếu anh nhận nhiệm vụ này, nguy hiểm sẽ bớt đi rất nhiều mà cơ hội để thành công cũng lớn hơn.
Lệ Kình Liệt lạnh lùng nhưng giọng nói đã nhẹ nhàng lại, ánh mắt anh vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp như được vẽ tɾong nhà mình, mỗi khi cô cười lên đều xinh đẹp rung động lòng người như thế.
Cố Vân Đình cũng chú ý thấy ánh mắt của Lệ Kình Liệt, anh ấy cắn răng nói một câu “Cậu không thể vì chị dâu mà từ bỏ nhiệm vụ lần này sao?”
“Cậu đừng lo lắng Tôi nhận nhiệm vụ này thì tɾong lòng cũng đã nắm chắc phần nào.”
Bên miệng Lệ Kình Liệt ngậm điếu thuốc, tiếng nói trầm thấp, giọng nói rất kiên định.
Cố Vân Đình hiểu tính tình Lệ Kình Liệt, một khi anh đã quyết định thì mười con trâu cũng không kéo được anh. Cố Vân Đình hơi tức giận “Đúng vậy, tôi biết cậu có thể làm được, cậu là quân nhân, cậu không muốn các chiến hữu khác gặp nguy hiểm. Thế nhưng cậu cũng là con người, đừng lúc nào cũng đảm đương một mình ”
Lão Lệ có thể lên làm doanh trưởng khi tuổi còn trẻ, một phần lớn nguyên nhân là do anh nhận nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, có thể nói Lệ Kình Liệt đã phải liều mạng đổi lấy.
Trước giờ Cố Vân Đình vẫn luôn khâm phục anh, thế nhưng anh ấy cũng không nhịn được mà lo lắng cho anh.
Lệ Kình Liệt hiểu Cố Vân Đình đang lo lắng cho mình, anh bước đến, đặt tay lên bả vai Cố Vân Đình vỗ vài cái “Tôi không để bản thân mình xảy ra chuyện gì đâu, tôi còn có con cái, còn có gia đình, còn có…”
Lời nói tiếp the0, anh đã không thể nói ra khỏi miệng.
“Được rồi, tôi không nói lại cậu, cậu chú ý an toàn. Còn nữa, cậu nhớ phải nói với chị dâu một tiếng ”
Cố Vân Đình giống như quả bóng bị xì hơi, anh ấy rời đi với gương mặt lo âụ
Lệ Kình Liệt đứng dưới mái hiên, dựa vào cây cột bằng gỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Lúc này, quần anh bị một lực nhỏ giật lấy.
Lệ Kình Liệt hạ tầm mắt xuống nhìn thì thấy đó là Tiểu Bảo.
“Ba, mẹ nói mẹ quên cầm quần áo rồi nhưng con không tìm thấy, ba cầm quần áo vào giúp mẹ đi ”
Tiểu Bảo ngửa đầu, đôi mắt to chớp mấy cái, một bàn tay nhỏ khác đang nắm chặt viên kẹo sữa Thỏ Trắng.
“Ừm.”
Bàn tay to lớn của Lệ Kình Liệt sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo, sau đó anh cất bước đi vào tɾong.
Đẩy cửa phòng Nguyễn Tử Mạt ra, bước vào.
|
/1529
|

