Lệ Kình Liệt ngồi trên ghế tɾong phòng khách, anh nghe thấy tiếng mở cửa thì nhìn sang Nguyễn Tử Mạt.
“Tôi tắm xong rồi, anh cũng nhanh đi tắm đi ”
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười, nói với Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt đứng lên, anh đi từng bước đến trước mặt Nguyễn Tử Mạt.
“Ngày kia tôi phải đi làm nhiệm vụ, có thể nửa tháng sau mới trở về, tɾong nhà phải vất vả cho cô ”
Đôi mắt đen của Lệ Kình Liệt nhìn thoáng qua Nguyễn Tử Mạt, tiếng nói trầm thấp rất gợi cảm.
“Nhiệm vụ có nguy hiểm không?”
Nguyễn Tử Mạt nhớ đến cơ thể đầy vết sẹo kia thì vô thức hỏi một câụ
Lệ Kình Liệt im lặng một lát, anh không ngờ Nguyễn Tử Mạt sẽ hỏi một câu như vậy, đã lâu rồi không ai hỏi anh câu hỏi như thế, dù sao thì mọi người đều biết mỗi khi nhận nhiệm vụ anh đều liều mạng.
“Có một chút.”
Lệ Kình Liệt chỉ nói một câu rất hàm súc.
“Nhất định phải chú ý an toàn ”
Nguyễn Tử Mạt cau mày. Nếu biết trước như thế này thì trước đó cô đã đi chùa xin một lá bùa cầu bình an, kiếp trước cô làm ăn nên rất tin tưởng vào huyền học, có khi muốn mở cửa một tòa nhà hay đưa công ty lên thị trường thì cô đều mời người đến tính toán giờ lành.
“Được ”
Khóe miệng Lệ Kình Liệt như ẩn chứa nụ cười.
Hôm saụ
Lệ Kình Liệt quay lại bộ đội, lúc đang ở trên sân huấn luyện, anh đã tìm thấy Ngụy Cẩm Vinh.
Cố Vân Đình đang cầm một cái bánh bao nhân thịt, anh ấy chuẩn bị ăn như gió cuốn thì nhìn thấy hai người anh em tốt của mình đang đối đầu, sắc mặt lão Lệ còn không tốt như thế khiến anh ấy giật mình. Hai người này sẽ không phải đang chuẩn bị đánh nhau đó chứ?
Ánh mắt sắc bén của Lệ Kình Liệt nhìn chằm chằm Ngụy Cẩm Vinh.
Ngụy Cẩm Vinh bị anh nhìn như vậy thì không được tự nhiên, anh ta cười hỏi “Lão Lệ, cậu làm sao vậy?”
“Cậu có quen biết với Thôi Uyển Ninh sao?”
Trên mặt Lệ Kình Liệt không có cảm xúc, giọng nói cũng lạnh giá.
Con ngươi Ngụy Cẩm Vinh lóe lên, anh ta cười nói “Lão Lệ, cậu nói cái gì đó? Thôi Uyển Ninh là ai, nghe tên có vẻ là nữ đồng chí nhỉ, làm sao tôi có thể quen biết một nữ đồng chí khác?”
Cố Vân Đình nghe Lệ Kình Liệt nói cũng ngơ ngác. Vì sao lão Lệ đại đột ngột chạy đến hỏi lão Ngụy một câu kỳ lạ như thế? Con người lão Ngụy kiêu căng, con mắt còn cao hơn trời, làm sao quen biết người phụ nữ độc ác Thôi Uyển Ninh kia được?
“Lão Lệ, cậu quên rồi sao? Lão Ngụy đã có người yêu, tɾong lòng cậu ấy chí có ánh trăng sáng đó, đâu còn lòng dạ quen biết nữ đồng chí khác.”
Cố Vân Đình cầm bánh bao đi đến, trên mặt là nụ cười bất cần đời.
“Không biết là tốt nhất. Tôi đã báo cảnh sát bắt Thôi Uyển Ninh một lần nữa.”
Lệ Kình Liệt lạnh lùng nhìn về phía Ngụy Cẩm Vinh, tɾong ánh mắt như mang the0 khí thế bức người.
Ngụy Cẩm Vinh nghe anh nói như vậy thì sắc mặt cũng không thay đổi “Lão Lệ, hôm nay cậu rất kỳ lạ, tôi thật sự không hiểu cậu đang nói cái gì.”
Cố Vân Đình khiếp sợ nhìn về phía Lệ Kình Liệt “Người phụ nữ độc ác Thôi Uyển Ninh kia đã được thả ra rồi à? Cô ta làm ra chuyện nham hiểm, độc ác như vậy mà còn có thể được cục cảnh sát thả ra sao?”
“Ừ.”
Lệ Kình Liệt thản nhiên nói một tiếng.
|
/1529
|

