Thôi Uyển Ninh hất cằm lên, phách lối nói “Nguyễn Tử Mạt, chắc là cô không cam tâm nhỉ? Cho dù tôi có thuê lưu manh làm tổn thương cô thì tôi cũng không có việc gì, vả lại còn được một công việc tốt, chắc chắn tɾong lòng cô đang vô cùng khó chịu ”
“Thật sao? Cô chắc chắn bản thân mình sẽ không có việc gì chứ?”
Một giọng nói lạnh giá từ phía sau truyền đến.
Thôi Uyển Ninh vừa nghe thấy giọng nói kia thì cơ thể lập tức cứng đờ, vẻ đắc ý trên mặt bắt đầu vỡ vụn, thay vào đó là vẻ tái nhợt.
Lệ Kình Liệt bước từng bước dài đến.
“Về nhà.”
Anh đi đến trước mặt Nguyễn Tử Mạt, vươn tay nắm cổ tay trắng mịn của cô, nhẹ giọng mở miệng nói.
Nguyễn Tử Mạt cũng gật đầu một cái, để mặc cho Lệ Kình Liệt kéo mình về nhà.
Thôi Uyển Ninh muốn giải thích gì đó nhưng từ đầu đến cuối Lệ Kình Liệt cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô ta, xem cô ta không khác gì không khí.
Lệ Kình Liệt nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Người phụ nữ kia đã phạm tội, the0 lý mà nói cô ta không thể được thả ra, chắc chắn phía sau cô ta phải có người giúp.
Nguyễn Tử Mạt nhìn anh, thấy khí thế quanh người anh rất đáng sợ thì cô thu hồi ánh mắt lại, muốn mở miệng nói gì đó nhưng không nói ra được.
Lệ Kình Liệt nắm chặt tay Nguyễn Tử Mạt “Giao chuyện này cho tôi.”
Nguyễn Tử Mạt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô đối diện với đôi con ngươi đen nhánh của anh.
Chuyện mà anh đang nói chính là Thôi Uyển Ninh sao?
Lệ Kình Liệt cúi thấp đầu, Nguyễn Tử Mạt ngửa đầu, hai người nhìn nhaụ
Ánh chiều tà màu vàng chiếu vào hai người, người đàn ông cao ráo, anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ, nhìn từ xa hai người giống như một đôi tình nhân bằng ngọc.
Thế nhưng một giọng nói đã cắt ngang không khí tình tứ giữa hai người.
“Lão Lệ, tôi đến ăn cơm.”
Cố Vân Đình vừa cười ha ha vừa chạy đến.
Vừa mới tan làm thì lão Lệ đã chạy nhanh như thế, muốn vứt bỏ anh ấy sao? Không có cửa đâu
Lệ Kình Liệt “…”
Nguyễn Tử Mạt thu hồi ánh mắt.
“Đến cửa rồi còn chưa vào tɾong, đứng bên ngoài làm gì?”
Cố Vân Đình rất nóng, mái tóc bị mồ hôi làm ướt mà dính bết vào trán, ánh mắt anh ấy lưu chuyển giữa Lệ Kình Liệt và Nguyễn Tử Mạt.
Không biết nghĩ đến điều gì mà Cố Vân Đình đã bước lên trước mặt Lệ Kình Liệt “Lão Lệ, mới vừa rồi cậu nhìn chị dâu mà kìm lòng không nổi, cậu muốn…”
Anh ấy còn chưa dứt lời thì một bàn tay to lớn đã đặt lên mặt Cố Vân Đình, đẩy anh ấy ra xa.
“Ồn quá.”
Lệ Kình Liệt dứt lời thì bước về nhà mình.
Nguyễn Tử Mạt cũng bước qua ngưỡng cửa, đi vào nhà.
Cố Vân Đình nhướng mày, cười hai tiếng. Xem ra cây vạn tuế vạn năm lão Lệ này đã nở hoa rồi.
“Ba ”
Tiểu Bảo kéo quả bóng, vui vẻ chạy đến.
Lệ Kình Liệt nhìn thấy con trai đang kích động chạy về phía mình thì tưởng con trai muốn được ôm lên, cho nên anh đã khom lưng, giơ hai cánh tay về phía Tiểu Bảo.
Nhưng Tiểu Bảo đã tránh khỏi cánh tay anh.
Tiểu Bảo kéo quả bóng xuống, ôm quả bóng, hí hửng nói “Ba, con có bóng ”
Cậu bé chỉ chưa nói ‘ba không có bóng’.
Lệ Kình Liệt “…” Thằng nhóc thối này
|
/1529
|

