“Tay cô đang bị thương.”
Một giọng nói từ tính truyền đến từ trên đỉnh đầu của cô.
Bàn tay to buông e0 nhỏ của cô ra.
Lệ Kình Liệt bước đến, ôm lấy Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo bĩu môi không vui, thằng bé không muốn để ba ôm, thằng bé muốn để mẹ xinh đẹp ôm.
Lệ Kình Liệt ôm lấy Tiểu Bảo đi tới chiếc xe Jeep phía trước.
Hai mắt Tiểu Bảo sáng lên, dang rộng hai tay re0 hò “Ba ơi, con muốn đi xe to, ba ơi, chúng ta đi nhanh đi.”
Nguyễn Tử Mạt không khỏi vui vẻ khi nhìn thấy Tiểu Bảo bắt đầu mở lòng, trở nên hoạt bát, lúc trước nguyên thân đánh thằng bé như vậy, cô thực sự sợ đứa trẻ này sẽ xảy ra vấn đề gì về tâm lý.
Hiện giờ xem ra, Tiểu Bảo chỉ là thiếu cảm giác an toàn mà thôi, cũng không có vấn đề gì lớn cả.
Lệ Kình Liệt đặt Tiểu Bảo ngồi lên ghế trước, sau đó bảo Nguyễn Tử Mạt ngồi ở ghế saụ
Xe lại lần nữa khởi động.
“Wow, xe chạy rồi.”
Tiểu Bảo vui vẻ vỗ vỗ ghế xe, cực kỳ hưng phấn.
“Ba ơi, hiện giờ có phải chúng ta đang đi rất nhanh không? Những người khác cũng không cách nào đuổi kịp chúng ta.”
Hai mắt Tiểu Bảo sáng lấp lánh, quay đầu nhìn về phía Lệ Kình Liệt hét to.
“Ừm.”
Lệ Kình Liệt đáp lại, dừng xe.
Tiểu Bảo còn chưa ngồi đủ thì xe đã dừng lại, thằng bé có chút không vui, nhăn mặt lại.
Lệ Kình Liệt bế Tiểu Bảo xuống xe, đứng ở một bên đợi người phụ nữ tɾong xe xuống dưới.
Nguyễn Tử Mạt mở cửa xe sau, nghiêng người, từ từ ra khỏi xe.
Cô quay lưng về phía Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt nhìn vòng e0 thon thả của Nguyễn Tử Mạt, cảm giác mềm mại vừa rồi dường như vẫn còn đọng lại tɾong lòng bàn tay của anh, bàn tay của Lệ Kình Liệt khẽ nắm chặt, ký ức của đêm đó lại hiện lên tɾong đầu của anh.
Ánh mắt của lạị đối diện với đôi mắt như quả nho của Tiểu Bảo, thằng bé đang tò mò nghiêng đầu nhìn về phía anh.
“……” Lệ Kình Liệt, cái thằng nhóc này
“Ba ơi, vừa rồi ba đang nhìn lén mẹ sao?”
“Thỉnh thoảng mẹ mặc váy đẹp, khiến ba bị mê hoặc rồi sao?”
“Ba có thích mẹ xinh đẹp không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Tiểu Bảo mang the0 một loại ngốc ngốc dễ thương nhìn về phía Lệ Kình Liệt.
“.......” Lệ Kình Liệt bị hỏi ba câu liên tiếp.
“Ba ơi…… Ưm ưm……”
Khóe mắt Lệ Kình Liệt liếc thấy Nguyễn Tử Mạt đang nhìn về phía này, lập tức dùng bàn tay to của mình bịt kín miệng của Tiểu Bảo còn đang muốn nói gì đó.
Tiểu Bảo bị bịt miệng, chỉ có thể trợn to hai mắt để bày tỏ sự không vui của mình.
“Hai ba con đang nói gì thế?”
Vừa rồi Nguyễn Tử Mạt chỉ mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện của hai ba con này, hơn nữa bầu không khí giữa hai ba con này có chút kỳ lạ, Tiểu Bảo bị che miệng, hai ba con mắt to trừng mắt nhỏ khiến cô có chút tò mò giữa hai cha con họ đã xảy ra chuyện gì.
“Ưm ưm……”
Tiểu Bảo nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt liền muốn nói gì đó, nhưng bị bịt miệng khiến thằng bé không nói nên lời.
“Không có gì.”
Lệ Kình Liệt bình tĩnh trả lời.
Ánh mắt Nguyễn Tử Mạt rơi vào bàn tay to đang che miệng Tiểu Bảo của Lệ Kình Liệt, nếu đã không có gì thì anh có thể bỏ tay ra mà.
“Tiểu Mạt, ăn mặc xinh đẹp như vậy, vừa đi hẹn hò với doanh trưởng Lệ về à?”
|
/1529
|

