Mấy người chị dâu đang ngồi hóng mát và buôn chuyện dưới gốc cây đa lớn, nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt mặc một chiếc váy màu xanh nhạt chậm rãi đi đến, hai mắt bọn họ không khỏi trợn tròn, bị dáng vẻ xinh đẹp này của Nguyễn Tử Mạt làm cho kinh ngạc rồi.
Nguyễn Tử Mạt mặc quần áo vải thô cũng đã đủ đẹp rồi.
Bây giờ cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt này thì trông càng giống tiên nữ hơn.
Ngay cả tɾong thành phố cũng hiếm khi bắt gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, bên phía đoàn văn công cũng không ai có thể so sánh được với cô.
Nguyễn Tử Mạt không muốn nhắc đến chuyện bọn buôn người, nếu không chắc chắn sẽ phải kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối, còn phải nhắc đến lão thủ trưởng, cô cũng không biết gia đình của lão thủ trưởng có muốn chuyện này bị người bên ngoài biết hay không, cho nên tốt hơn hết vẫn không nên nhắc đến.
Nguyễn Tử Mạt mím môi, nở nụ cười ngại ngùng, giống như một đóa hoa mới nở.
Ánh mắt của Lệ Kình Liệt nhìn nụ cười trên môi cô, tɾong mắt hiện lên một tia u ám.
Mấy người chị dâu lại trêu chọc hai vợ chồng họ có con lớn như vậy rồi vẫn tình cảm rạt rào, tình nùng ý mật như thế.
Dù cho các chị dâu có nói cái gì, Nguyễn Tử Mạt từ đầu đến cuối đều mang the0 vẻ mặt hạnh phúc và ngại ngùng, rũ mắt cười dịu dàng, cực kỳ giống một cô vợ nhỏ đang xấu hổ.
Lúc về đến nhà.
Lệ Kình Liệt dừng bước, quay người lại, đối mặt với Nguyễn Tử Mạt, vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt nói “Ngày mai tɾong quân đội có buổi biểu diễn văn nghệ, cô có muốn đi xem không?”
“Được thôi.”
Nguyễn Tử Mạt gật đầụ
Cô đến thời đại này cũng được một khoảng thời gian rồi, vẫn luôn chưa thấy chương trình văn nghệ nào, vừa đến giờ liền đi ngủ, hiếm khi có một lần như vậy, cô cũng không từ chối.
Ánh mắt Lệ Kình Liệt tràn đầy dịu dàng nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tiểu Bảo nghe nói có thể đi chơi, thằng bé lập tức quên mất những lời định nói vừa rồi, nắm lấy bàn tay to của bố mình, vui vẻ nói “Con cũng muốn đi, Tiểu Bảo cũng muốn đi, muốn ngồi xe to đi.”
“Được.”
Nguyễn Tử Mạt xoa xoa khuôn mặt của Tiểu Bảo.
Cả nhà ba người bước vào tɾong nhà.
Lệ Kình Liệt thả Tiểu Bảo xuống.
Chân của Tiểu Bảo vừa chạm đất, thằng bé lập tức vui vẻ chạy khắp nơi, đi tìm đồ chơi của nhóc, thằng bé rất thích cái máy bay mà chú Cố đã tặng mình, lúc trước thằng bé đem ra ngoài chơi, hai mắt của những đứa trẻ tɾong đại viện đều tỏa sáng khi nhìn về phía máy bay nhỏ của cậu nhóc, những đứa trẻ trước kia khinh thường, không chơi với cậu nhóc đều dán đến gần, nhưng mà Tiểu Bảo đều không chơi với chúng, chỉ chơi với anh Khải Khải.
Lệ Kình Liệt đứng thẳng dậy, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía băng gạc trắng trên cánh tay của Nguyễn Tử Mạt, nói “Hôm nay cô đừng làm việc gì, kẻo lại chạm phải vết thương.”
“Tôi biết rồi.”
Nguyễn Tử Mạt rót một cốc nước bạc hà để uống, thấy Lệ Kình Liệt vẫn đang nhìn mình.
Cô rót một cốc nước khác đưa cho Lệ Kình Liệt “Anh có uống không?”
“Ừm.”
Lệ Kình Liệt nhận lấy cốc nước bạc hà tɾong tay của Nguyễn Tử Mạt, uống một hớp cạn sạch.
Anh khát đến vậy sao, uống hết một cốc nước không để thừa lại giọt nào.
Nguyễn Tử Mặc nhìn về phía Lệ Kình Liệt
|
/1529
|

