Lệ Kình Liệt nghe được câu trả lời của Nguyễn Tử Mạt, vẻ lạnh lùng trên mặt mới dịu đi, anh liếc nhìn băng gạc trắng trên cánh tay của Nguyễn Tử Mạt, nói “Vết thương có nghiêm trọng lắm không?”
“Tôi né tránh nhanh nên miệng vết thương cũng không sâu lắm, chỉ là vết cắt có hơi dài.”
Nguyễn Tử Mạt nhìn về phía cánh tay bị thương, chậm rãi trả lời.
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Kình Liệt liếc nhìn về phía khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Nguyễn Tử Mạt, khẽ cau mày.
“Đau lắm sao?”
Lệ Kình Liệt biết Nguyễn Tử Mạt sợ đau, khóe miệng hơi trầm xuống.
“Đaụ”
Vừa rồi trước mặt người ngoài, Nguyễn Tử Mạt ngại không dám kêu đau, hiện giờ ở trước mặt người chồng Lệ Kình Liệt, cô cũng không hề phải che giấu, dù sao dáng vẻ nào của cô mà anh chưa từng nhìn thấy chứ.
Đột nhiên một bàn tay to vươn đến trước mặt của Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt nhìn viên kẹo bạc hà tɾong lòng bàn tay anh, cô nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía Lệ Kình Liệt, cười nói “Anh coi tôi như Tiểu Bảo đấy à, dùng kẹo để dỗ dành?”
“Không ăn à?”
Đôi mắt thâm thúy của Lệ Kình Liệt liếc nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt.
“Ăn chứ.”
Nguyễn Tử Mạt vươn tay ra, lấy kẹo bạc hà tɾong lòng bàn tay của anh, bóc vỏ, sau đó cho viên kẹo bạc hà màu xanh vào tɾong miệng.
Lệ Kình Liệt rút tay lại, nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe.
“Sao anh lại có mặt ở nhà lão thủ trưởng vậy?”
Nguyễn Tử Mạt ngậm kẹo bạc hà tɾong miệng, có một loại cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp đầu lưỡi, cảm giác vết thương đang đau nhức cũng giảm bớt một chút, cô quay đầu nhìn về phía Lệ Kình Liệt.
Bàn tay đang cầm vô lăng của Lệ Kình Liệt hơi cứng lại, nói “Cảnh vệ của thủ trưởng dẫn tôi đến đó.”
Anh cũng không nói cho cô biết bản thân lo lắng cho cô, điên cuồng đi tìm cô như thế nào.
Nghe vậy, Nguyễn Tử Mạt lại cho rằng Lệ Kình Liệt đã quen biết lão thủ trưởng từ trước rồi nên cũng không hỏi thêm nữa.
Xe chạy đến trước cổng khu đại viện, lập tức nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi xổm trước cổng, cầm một cây gậy nhỏ, ngồi vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Khóe miệng Nguyễn Tử Mạt tươi cười nói “Tiểu Bảo……”
Lệ Kình Liệt cũng nhìn thấy Tiểu Bảo, anh dừng xe lại.
Nguyễn Tử Mạt mở cửa xe ra, muốn xuống xe.
Lệ Kình Liệt liếc nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói “Cẩn thận vết thương trên tay đấy.”
“Tôi biết rồi.”
Nguyễn Tử Mạt quay đầu nhìn về phía Lệ Kình Liệt, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
Ánh mắt của Lệ Kình Liệt lóe lên, yết hầu khẽ giao động, vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Nguyễn Tử Mạt đi về phía Tiểu Bảo đang ngồi xổm trước cổng.
Tiểu Bảo ngẩng đầu, nhìn thấy mẹ thật xinh đẹp tɾong bộ váy màu lam, thằng bé há hốc mồm kêu ‘Wow một tiếng, mấy chữ ‘đẹp quá’ gần như viết trên mặt thằng bé.
“Bé yêu, mẹ con có xinh đẹp không?”
Nguyễn Tử Mạt cúi người, vươn tay véo nhẹ má của Tiểu Bảo.
“Xinh đẹp.”
Hai mắt Tiểu Bảo Nguyễn Tử Mạt.
Sau khi nghe được lời khen, nụ cười trên môi Nguyễn Tử Mạt càng thêm xán lạn hơn.
“Ôm một cái……”
Tiểu Bảo sờ chiếc váy xinh đẹp Nguyễn Tử Mạt đang mặc, sau đó vươn tay về phía Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt cũng vươn tay ra, đang định bế Tiểu Bảo lên thì một bàn tay to đã ôm lấy vòng e0 thon gọn của cô, kéo cô lại.
Nguyễn Tử Mạt quay đầu nhìn lại thì va vào một lồng ngực rắn chắc, trên người mang the0 mùi hương linh sam rất nồng.
|
/1529
|

