Nguyễn Tử Mạt cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lệ Kình Liệt, cô khẽ khựng lại, đứng trên cầu thang đối diện với ánh mắt thâm thúy kia của Lệ Kình Liệt, sao anh lại ở đây
“Tiểu Nguyễn, đến bên này.”
Phó Kiến Quốc vẫy tay gọi Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt lấy lại tinh thần, đi về phía đó.
Lệ Kình Liệt đang ngồi trên một chiếc ghế sofa dài, hai bên đều còn trống.
Nguyễn Tử Mạt vốn muốn ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn, nhưng nghĩ đến chuyện hai người họ vẫn còn là vợ chồng, không ngồi cùng nhau sẽ rất kỳ lạ, cho nên cô vẫn ngồi xuống vị trí bên cạnh Lệ Kình Liệt.
“Hôm nay vợ chồng hai đứa ở lại đây ăn cơm nhé.”
Phó Kiến Quốc không có sự uy nghiêm như ngày thường, ôn hòa nói chuyện với đôi vợ chồng trẻ trước mặt.
“Không được rồi, tɾong nhà chúng cháu còn có con nhỏ ạ.”
Ánh mắt Lệ Kình Liệt dừng lại trên cánh tay đang quấn băng gạc kia của Nguyễn Tử Mạt, ánh mắt lóe lên, nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của Nguyễn Tử Mạt, kéo cô lên, từ chối ý tốt của lão thủ trưởng.
“Đứa trẻ còn nhỏ, chúng cháu cũng không yên tâm để thằng bé ở nhà một mình, cho nên không thể ở lại ăn cơm được rồi.”
Nguyễn Tử Mạt cảm thấy bản thân đã đi ra ngoài lâu rồi, cũng nên quay về.
Hai vợ chồng họ đều đã nói như vậy rồi.
Phó Kiến Quốc cũng không nói thêm gì nữa, nói chuyện thêm vài câu rồi để hai người rời đi.
Lệ Kình Liệt nắm tay Nguyễn Tử Mạt đi ra ngoài.
Liễu Úy thấy Nguyễn Tử Mạt rời đi, vội vàng đi the0 phía sau “Không ở lại ăn cơm tối sao?”
“Không được rồi, cảm ơn chị Liễu ạ.”
Nguyễn Tử Mạt quay đầu lại, nở nụ cười, lễ phép từ chối.
Lệ Kình Liệt gật đầu chào Liễu Úy, sau đó mở cửa xe cho Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt lên xe.
Trên đường lái xe về nhà.
Ánh mắt của Lệ Kình Liệt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, mái tóc cô dài như tơ lụa, chiếc váy màu xanh lam khiến làn da cô trông trắng nõn như tuyết, ưu nhã không gì sánh được, khiến trái tim lạnh lùng và cứng rắn của anh nhảy lên mãnh liệt.
Khóe mắt liếc nhìn cánh tay vị thương của Nguyễn Tử Mạt, những ngón tay đặt trên vô lăng của anh khẽ siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, nói “Nguyễn Tử Mạt……”
Nguyễn Tử Mạt đang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng gọi của Lệ Kình Liệt, cô quay đầu nhìn về phía anh “Sao thế?”
“Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú kia của Lệ Kình Liệt đều căng chặt, giọng nói mang the0 sự nghiêm nghị.
Anh đã biết chuyện về những kẻ buôn người ở ga xe lửa sao?
Nguyễn Tử Mạt nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia của Lệ Kình Liệt, lúc anh ấy nghiêm mặt, khí thế ma͙nh mẽ, trông rất đáng sợ.
Nhưng cô lại không hề thấy sợ anh.
Cô có thể nhìn ra được anh đang lo lắng cho cô.
Nguyễn Tử Mạt gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Nếu như không phải tình hình hôm nay quá nguy cấp, cô cũng sẽ không làm ra hành động mạo hiểm như vậy.
Cô từng đọc tin về những kẻ buôn người vô lương tâm đó, đánh đập hành hạ những đứa trẻ bị chúng bắt cóc thành người tàn tật, sau đó ném ra đường để chúng làm ăn xin, nhằm khơi dậy sự thương hại của người đi đường.
Cho nên cô mới không thể trơ mắt đứng nhìn những đứa trẻ vô tội đó bị bọn buôn người dẫn đi.
Cho dù có chút mạo hiểm, nhưng cô vẫn muốn thử một chút.
|
/1529
|

