Nguyễn Tử Mạt thấp giọng dỗ dành hồi lâu, sau đó Tiểu Bảo nhẹ nhàng nói "Mẹ không cần con nữa phải không? Mẹ muốn rời khỏi đây, không bao giờ gặp con nữa."
Tại sao đột nhiên Tiểu Bảo lại nói về điều này?
Nguyễn Tử Mạt và Lệ Kình Liệt nhìn nhau, đều nhìn thấy tia nghi hoặc tɾong mắt đối phương.
Tiểu Bảo nắm chặt tay Nguyễn Tử Mạt, hung hăng hét lớn "Con không muốn mẹ rời đi, mẹ không được phép rời đi, mẹ không thể bỏ rơi con, con không muốn làm ăn mày."
"Mẹ sẽ không đi, mẹ luôn ở nhà. Bảo bối của mẹ đáng yêu như vậy, làm sao mẹ có thể nỡ rời xa con? Đó đều là người khác nói bậy bạ thôi. Ai ác đến mức lừa dối bảo bối nhỏ của mẹ rồi."
Nguyễn Tử Mạt nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Bảo, nhẹ giọng nói.
"Là dì Lộ."
Tiểu Bảo đau lòng nắm lấy tay Nguyễn Tử Mạt, vừa rồi cậu nhóc khóc quá nhiều, sau khi nước mắt ngừng rơi thì giọng nói vẫn còn nức nở.
"Dương Xuân Lộ?"
Sắc mặt Nguyễn Tử Mạt không tốt chút nào, Dương Xuân Lộ nhập viện không bao lâu, vừa ra ngoài liền bắt đầu gây chuyện, nói những lời vô nghĩa trước mặt Tiểu Bảo, khiến Tiểu Bảo khóc nức nở bao lâụ
Người này sao có thể độc ác như vậy, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không tha.
Lệ Kình Liệt đứng dậy.
Nguyễn Tử Mạt nhìn Lệ Kình Liệt.
"Cô với Tiểu Bảo ăn cơm trước đi, tôi đi nói chuyện với lão Trần."
Lệ Kình Liệt đưa tay xoa đầu Tiểu Bảo, nhỏ giọng nói với Nguyễn Tử Mạt.
"Được."
Nguyễn Tử Mạt gật đầụ
Lão Trần là chồng của Dương Xuân Lộ, mặc dù bên ngoài Dương Xuân Lộ rất độc đoán và hung hãn nhưng cô ta rất sợ chồng mình. Mỗi khi gặp rắc rối ở bên ngoài thì chồng của cô ta sẽ dạy cho cô ta một bài học khiến cô ta sẽ cư xử phải phép hơn.
Lệ Kình Liệt đích thân đến gặp người đàn ông của Dương Xuân Lộ để nói với anh ta về vấn đề này. Dương Xuân Lộ chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Thân hình cao lớn của Lệ Kình Liệt bước ra khỏi nhà.
Nguyễn Tử Mạt bế Tiểu Bảo ra ngoài, rửa mặt và tay cho Tiểu Bảo.
"Con ấy là thật, còn khóc đến đau lòng như thế."
Nguyễn Tử Mạt nhéo mũi Tiểu Bảo, tức giận nói.
Tiểu Bảo vươn tay túm lấy quần áo Nguyễn Tử Mạt, dùng ánh mắt tɾong sáng ngây thơ nhìn Nguyễn Tử Mạt “Mẹ thật sự sẽ không rời đi phải không?”
Câu hỏi này thực sự khó trả lời.
Nếu ly hôn với Lệ Kình Liệt, đương nhiên cô sẽ rời khỏi nơi này, không có lý do gì để vợ chồng ly hôn sống chung với nhau cả.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt háo hức và mong đợi của Tiểu Bảo, Nguyễn Tử Mạt lại không thể nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
Nguyễn Tử Mạt đưa tay chạm vào mặt Tiểu Bảo, nghiêm túc nói “Mẹ sẽ không bao giờ không cần Tiểu Bảo đâụ”
The0 Tiểu Bảo thấy, sẽ không bao giờ không cần cậu nhóc, cũng chính là Nguyễn Tử Mạt sẽ không rời đi, cậu nhóc cười vui vẻ.
Nguyễn Tử Mặc bế Tiểu Bảo lên, quay lại bàn ăn, đặt Tiểu Bảo lên ghế rồi bưng một bát cơm cho cậu nhóc.
Cô gắp một miếng thịt vào bát của cậu nhóc,
Tiểu Bảo dùng đũa nhỏ gắp miếng thịt tɾong bát vào miệng “Ngon lắm.”
Cậu nhóc lắc lắc cơ thể nhỏ bé của mình, mỉm cười vui vẻ, chân lắc lư.
Cậu nhóc dùng chiếc đũa nhỏ gắp rau rồi nhét vào miệng. Khi nhai, má cậu nhóc cử động như một con sóc nhỏ đang ăn.
|
/1529
|

