Lệ Kình Liệt cau mày "Tôi không biết, thằng bé chẳng nói gì cả.”
"Anh đi xem thử đi."
Nguyễn Tử Mạt lo lắng nhìn vào phòng Lệ Kình Liệt.
Tiếng khóc của Tiểu Bảo vẫn vang lên từ tɾong phòng.
"Ừm."
Lệ Kình Liệt đứng dậy đi về phía phòng.
Nguyễn Tử Mạt trở lại phòng ßếp, nhưng tɾong lòng vẫn chưa yên tâm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra ngoài, vẫn không thấy Tiểu Bảo đi ra.
Cơm đã nấu xong.
Nguyễn Tử Mạt cởi tạp dề, đi về phía phòng Lệ Kình Liệt.
Tiểu Bảo nằm trên giường khóc lóc thảm thiết.
Lệ Kình Liệt đứng ở một bên, sắc mặt có chút u ám, cau mày nhìn bánh bao nhỏ trên giường.
Nguyễn Tử Mạt đi tới bên cạnh Lệ Kình Liệt, hỏi "Anh hỏi được gì chưa?"
Lệ Kình Liệt lắc đầu "Thằng bé không muốn nói."
Nguyễn Tử Mạt lại nhìn Tiểu Bảo đang khóc trên giường, cậu nhóc làm sao vậy, trước khi ra khỏi nhà vẫn bình thường mà.
“Hay là thằng bé bị những đứa trẻ khác bắt nạt?”
Nguyễn Tử Mạt nói một câụ
Cô bước tới, ngồi lên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Bảo "Tiểu Bảo, cơm đã nấu xong rồi, chúng ta ăn cơm trước nhé, được không?"
"Hu hu hụ.."
Tiểu Bảo vùi đầu vào gối khóc mãi không nói được lời nào.
Nguyễn Tử Mạt cũng cau mày, Tiểu Bảo chỉ là một con mèo nhỏ háu ăn, giờ ngay cả ăn cũng không muốn, chắc là việc nghiêm trọng lắm.
Cô quay đầu nhìn Lệ Kình Liệt “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo khó dỗ như vậy.
Dù có nói gì thì Tiểu Bảo cũng chỉ khóc và không chịu nói gì. Điều này thật khó, h0àn toàn không biết cậu nhóc muốn gì.
Lệ Kình Liệt tiến lên một bước, cúi người đến trước mặt Nguyễn Tử Mạt. Nguyễn Tử Mạt đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh phóng to trước mặt, đầu mũi tràn ngập khí chất bá đạo của Lệ Kình Liệt.
Chỉ tɾong nháy mắt, Lệ Kình Liệt đã bế Tiểu Bảo vùi tɾong gối lên.
"Hu hu hụ.."
Tiểu Bảo vẫn khóc, nước mắt chảy dài trên mặt, khóc đến mức mắt sưng tấy, cổ họng khàn đặc.
Lệ Kình Liệt cau mày, nhìn Tiểu Bảo tɾong lòng "Con muốn nói gì thì nói đi, sao lại khóc?"
Tiểu Bảo quay đầu không để ý tới Lệ Kình Liệt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Nguyễn Tử Mạt thở dài, đi về phía trước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo “Tiểu Bảo, có thể nói cho mẹ biết vì sao con khóc không?”
Tiểu Bảo vẫn khóc không thôi.
"Lệ Diệu Tinh, đừng khóc nữa."
Lệ Kình Liệt sắc mặt nghiêm túc, gọi Tiểu Bảo bằng cả họ cả tên, với giọng điệu ra lệnh, như đang mắng binh lính của mình.
"Để tôi bế cho."
Nguyễn Tử Mạt không đồng ý với cách làm của Lệ Kình Liệt, cậu nhóc vẫn là một đứa bé ba tuổi. Anh dùng chiến thuật quân đội với Tiểu Bảo
thì sao có thể thành công?
Lệ Kình Liệt thấy Tiểu Bảo càng khóc dữ dội hơn.
Anh đặt Tiểu Bảo vào tɾong lòng Nguyễn Tử Mạt.
"Tiểu Bảo, con có thể nói cho mẹ biết tại sao con lại khóc không?"
Nguyễn Tử Mạt ôm chiếc bánh bao nhỏ có mùi sữa rồi lau nước mắt trên mặt cho cậu nhóc, dùng giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành.
Đôi mắt của Tiểu Bảo sưng lên vì khóc, khiến người ta đau lòng.
Đứa trẻ này bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng hôm nay không hiểu sao lại mất bình tĩnh vậy.
Nguyễn Tử Mạt ôm Tiểu Bảo ra khỏi phòng, đi tới phòng khách ngồi xuống.
Lệ Kình Liệt ngồi ở trên ghế cạnh hai mẹ con, ánh mắt không rời khỏi hai người.
|
/1529
|

