Nguyễn Tử Mạt thấy miệng cậu nhóc lúc ăn đầy dầu, liền lấy khăn giấy bên cạnh lau sạch dầu trên miệng Tiểu Bảo.
Về phía Lệ Kình Liệt, sau khi anh nói chuyện với lão Trần trước nhà anh ta xong thì rời đi.
Lão Trần về nhà với sắc mặt u ám, sau đó là tiếng đàn ông lớn tiếng mắng mỏ, tiếng phụ nữ thấp giọng cầu xin.
Lệ Kình Liệt bước vào nhà, nhìn thấy hai mẹ con đang ăn tối, ánh sáng màu cam chiếu vào hai người, một lớn một nhỏ, thì lồng ngực như được bao bọc bởi một quả cầu nước ấm áp.
“Ba, ăn cơm.”
Tiểu Bảo không còn khóc nữa, vui vẻ dùng đũa ăn cơm, nhìn thấy Lệ Kình Liệt trở về, liền cười thật lớn, nói lớn với Lệ Kình Liệt.
Chỉ là đôi mắt của cậu nhóc vẫn bị sưng tấy, khiến cậu nhóc trông có vẻ rất đáng thương.
Lệ Kình Liệt đáp lại, sau đó nhấc chân đi về phía nhà.
Anh kéo chiếc ghế cạnh Nguyễn Tử Mạt ra, ngồi xuống cạnh cô.
Một gia đình ba người dùng bữa tối vô cùng ấm áp.
Lệ Kình Liệt không biết rằng ánh mắt của anh nhìn Nguyễn Tử Mạt có bao nhiêu dịu dàng.
Buổi tối, Tiểu Bảo lăn lộn tɾong chăn, cầm lấy chiếc gối nhỏ của mình nói với Lệ Kình Liệt “Ba ơi, con muốn đổi gối với ba.”
"Không đổi."
Lệ Kình Liệt từ chối Tiểu Bảo mà không hề suy nghĩ.
Tiểu Bảo nhăn mặt, bĩu môi, không vui nhìn Lệ Kình Liệt.
"Không phải trước đó con nằm trên đó khóc, dù thế nào cũng không chịu ra ngoài à? Bây giờ nước mắt của con đã lem luốc trên đó rồi, con lại không thích."
Lệ Kình Liệt bình tĩnh nói.
"Nếu ba còn nói thế nữa thì con sẽ không ngủ với ba nữa."
Tiểu Bảo khẽ khịt mũi.
Lệ Kình Liệt dùng bàn tay to lớn ôm Tiểu Bảo vào lòng, véo má con trai mình “Thằng nhóc này, ai ngủ với ai không biết nữa?”
“Nếu ba nói vậy thì con sẽ không ngủ cùng ba nữa.”
Tiểu Bảo nói xong bắt đầu vặn vẹo thân thể nhỏ bé, chuẩn bị bò ra khỏi vòng tay Lệ Kình Liệt.
Nhưng cậu nhóc đã thất bại, một bàn tay to của anh dễ dàng kéo Tiểu Bảo lại.
Lệ Kình Liệt ôm Tiểu Bảo vào lòng “Mẹ con đã nói gì với con?”
Tiểu Bảo kiêu ngạo hất cằm “Mẹ nói sẽ không bao giờ rời xa con, nhưng không nói gì đến ba.”
Lệ Kình Liệt đặt bàn tay to lớn của mình lên mông Tiểu Bảo, thằng nhóc con này.
"Ngủ đi."
Lệ Kình Liệt ném Tiểu Bảo trở lại chiếc gối nhỏ của mình.
Tiểu Bảo nằm trên chiếc gối nhỏ, bất động, giống như một con cá muối nhỏ, đôi mắt thông minh của cậu nhóc đang đảo qua đảo lại, nghĩ rằng đợi khi ba ngủ say sẽ đến chỗ mẹ ngủ.
Kết quả là cậu nhóc ngủ đến ngáy khò khò.
Sáng hôm saụ
Nguyễn Tử Mạt làm bún thịt nạc và gan he0. Ngâm bún đã nấu chín vào chậu nước để nguội hẳn, rồi vớt bún ra đĩa. Như vậy bún sẽ ngon và mịn hơn.
Sau đó cô nấu canh thịt nạc gan he0, rắc một nắm lá câu kỷ lên trên.
Cho bún vào tô rồi đổ nước canh vào.
Nguyễn Tử Mạt bưng bún ra bàn.
Tiểu Bảo dậy rất sớm, trời còn chưa sáng, sau khi rửa mặt đánh răng xong, cậu nhóc chơi đùa tɾong sân, cầm một chiếc muôi nhựa tưới hoa.
Cậu nhóc còn nhỏ, ôm nhặt bầu nước còn nửa ngân nga, đã dùng hết sức lực.
Nguyễn Tử Mạt đứng tɾong sân gọi Tiểu Bảo “Tiểu Bảo, lại đây ăn sáng đi.”
Tiểu Bảo vứt cái muỗng nhựa đi, chạy về phía Nguyễn Tử Mạt.
|
/1529
|

