Thôi vậy, quan tâm tâm trạng của anh vì sao lại tốt làm gì chứ, chỉ cần anh không nổi điên gây sức ép với anh ấy là được rồi, mấy ngày nay anh ấy bị lão Lệ bắt đi huấn luyện, anh ấy đã sụt mấy cân rồi đấy.
“Lão Lệ, tối nay có muốn ra ngoài uống mấy chén hay không, chúng ta đã nhiều ngày không uống rượu với nhau rồi.”
Cố Vân Đình nói ra mục đích đến tìm Lệ Kình Liệt.
“Không đi, về nhà.”
Trên gương mặt đẹp trai của mấy phần ghét bỏ.
Anh phải về nhà nấu cơm.
“Chậc, chị dâu có đẹp đi chăng nữa, cậu ngắm mỗi ngày còn chưa ngắm đủ hả, trước kia không biết ai chết vẫn ma͙nh miệng nói là không thích chị dâu, còn nói chị dâu rất thích mình, bây giờ xem ra là ngược lại rồi.”
Cố Vân Đình chế nhạo Lệ Kình Liệt.
Bước chân Lệ Kình Liệt hơi dừng lại, “Ngày mai huấn luyện với nhaụ”
“Lão Lệ, cậu đúng là biến thái mà.”
Cố Vân Đình thu vẻ không đứng đắn lại, cách ra một khoảng với Lệ Kình Liệt.
“Tôi có con gái rồi, tôi phải về chăm con bé.”
Lúc Cố Vân Đình muốn trốn đi, Lệ Kình Liệt dùng vẻ mặt ôn hòa nói một câu như vậy.
Cố Vân Đình bị tin tức này làm cho mờ mịt, cái gì, anh ấy nghe được cái gì?
Cố Vân Đình cũng không rời đi, đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm Lệ Kình Liệt nói "Cậu con gái từ lúc nào? Sao tôi lại không biết?"
Lệ Kình Liệt liếc nhìn Cố Vân Đình, anh có con gái, anh ấy cần biết sao?
Anh kéo ma͙nh bộ quân phục bằng những ngón tay mảnh khảnh rồi sải bước về phía bãi đậu xe.
Cố Vân Đình chạy nhanh về phía trước "Lão Lệ, sao cậu chỉ nói một nửa? Cậu thật sự có con gái sao?"
"Ừm."
Lệ Kình Liệt ngâm nga một âm tiết từ tɾong cổ họng.
Trong đầu anh đã hình dung ra hình ảnh con gái mình với hai chùm tóc nhỏ, gọi anh bằng ba với giọng ngọt ngào.
Cố Vân Đình thở dài "Cậu cũng nhanh quá đấy."
Trước đây hai người này không phải còn có chiến tranh lạnh sao? Bây giờ bọn họ đã có một đứa con gái rồi.
Lệ Kình Liệt không để ý tới Cố Vân Đình nữa, anh mở cửa xe, sải đôi chân dài của mình lên xe.
Một tiếng "ầm", cửa xe đóng lại, cách ly Cố Vân Đình ở bên ngoài xe.
Lệ Kình Liệt khởi động xe, lái xe về nhà.
Khu nhà ở cho gia đình quân nhân.
Lệ Kình Liệt vắt áo khoác quân đội trên tay, đôi chân dài bước đi thẳng tắp, bước đi ổn định, đầy khí thế.
Khi Lệ Kình Liệt mở cửa sân nhà mình, anh nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt đang đứng tɾong sân.
Cô đứng duyên dáng trước những bông hoa tường vi, trên tay cầm một chiếc kéo cắt tỉa những bông hoa. Gió thổi qua, cuốn the0 một lọn tóc dài của cô. Cô xinh đẹp như gió mùa thu, đôi môi đỏ mọng của cô hơi cong lên, quyến rũ và rực rỡ hơn những bông tường vi kín tường ấy.
Trái tim lạnh lùng của Lệ Kình Liệt đập nhanh hơn.
"Về rồi à?"
Nguyễn Tử Mạt cắt hoa xong thì quay người lại, nhìn thấy Lệ Kình Liệt đang đứng ở cửa sân, ý cười trên khóe miệng càng sâu, ánh sáng tɾong mắt rất dịu dàng, giống như suối nước nóng chảy róc rách, có thể sưởi ấm lòng người.
"Ừm."
Đôi mắt sâu thẳm của Lý Thanh Liệt khẽ động, từ sâu tɾong cổ họng anh phát ta một âm tiết.
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười đi về phía nhà, cầm bó hoa trên tay.
Cô lấy những bông hoa dại nhỏ tɾong lọ thủy tinh ra, cắm từng bông tường vi vào. Những bông hoa tường vi có màu vô cùng tinh tế.
|
/1529
|

