Nguyễn Tử Mạt lắc lắc đầu, hoa đào của Lệ Kình Liệt đúng là thịnh vượng, nhưng gương mặt đẹp trai lại không thiếu vẻ nam tính kia của anh, quả thật là khiến con gái yêu thích.
“Cô chỉ phản ứng vậy thôi hả.”
Lâm Nam Yến còn tưởng là Nguyễn Tử Mạt sẽ tức giận mắng mỏ mấy câu, kết quả là Nguyễn Tử Mạt như đang nghe chuyện của người khác vậy, không có phản ứng gì cả.
“Nếu không thì sao, chẳng lẽ tôi còn có thể đi lên đánh nhau với cô con gái của nhà sư trưởng Ngụy chắc.”
Nguyễn Tử Mạt khẽ cười một tiếng, nói với một giọng điệu tùy ý.
“Nếu cô ta thật sự làm ra chuyện gì quá đáng với doanh trưởng Lệ, cô đánh cô ta cũng là đúng mà thôi, người ta đã kết hôn rồi, cô ta còn cứ dán lên, h0àn toàn không biết xấu hổ.”
Lâm Nam Yến cũng không thích Ngụy Hương Tuyết kia, điệu bộ cử chỉ cực kỳ coi thường người khác, còn dây dưa với một người đàn ông đã kết hôn, cô ấy cảm thấy rất không biết xấu hổ.
Sau khi nói xong, Lâm Nam Yến lại sợ Nguyễn Tử Mạt nghĩ nhiều, cô ấy kéo tay Nguyễn Tử Mạt qua, giải thích, “Nhưng cô yên tâm, doanh trưởng Lệ vẫn luôn tránh cô ta, ngay cả một câu cũng không nói với cô ta, tɾong lòng doanh trưởng Lệ vẫn có cái nhà này.”
Trong lòng Lệ Kình Liệt quả thật có gia đình này, có Tiểu Bảo, nhưng có cô hay không thì khó nói.
Sau khi Tiểu Bảo hết nóng, cậu nhóc không ngồi yên, vẫn chạy ra ngoài chơi.
Nguyễn Tử Mạt cũng không giữ cậu lại, Tiểu Bảo ở tuổi này đúng là đứa trẻ hoạt bát hiếu động thích chơi đùa, cậu nhóc muốn ra ngoài thì để cậu nhóc ra ngoài.
Dù sao tɾong viện toàn là người quen, không có gì nguy hiểm.
Lâm Nam Yến tán gẫu về Ngụy Hương Tuyết xong lại bắt đầu tán gẫu những chuyện khác với Nguyễn Tử Mạt
Đơn vị.
Lệ Kình Liệt trông coi binh lính dưới trướng mình huấn luyện, thời gian vừa đến, anh không đợi thêm dù nửa phút, ném sổ tɾong tay đi, đi ra ngoài.
Binh lính vốn tưởng rằng sẽ tăng ℭường huấn luyện, nhìn thấy doanh trưởng Lệ đi rồi, bọn họ vỗ tay hoan hô, Diêm La Vương đi rồi, lần đầu tiên bọn họ có thể ăn cơm căn tin đúng giờ.
Ngón tay Cố Vân Đình xoay xoay cái chìa khóa, lắc lư đi đến sân huấn luyện, kết quả không thấy ai cả, anh ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn uy vũ của Lệ Kình Liệt.
Hôm nay sao lão Lệ lại tan làm đúng giờ thế.
Cố Vân Đình chộp lấy chiếc chìa khóa kia vào tɾong tay, chạy về phía Lệ Kình Liệt, khoác lấy vai Lệ Kình Liệt từ phía sau, “Lão Lệ, hôm nay tâm trạng tốt lắm à.”
Lệ Kình Liệt thản nhiên liếc mắt nhìn Cố Vân Đình một cái, không nói gì.
“Chậc chậc, hôm nay tâm trạng cậu đúng là cực kỳ tốt nhỉ, nói với tôi đi, có chuyện tốt gì, không phải là cậu đã làm hòa với chị dâu rồi đấy chứ, cậu thật sự đi dỗ chị dâu à?”
Gương mặt mang the0 vài phần âm nhu kia của Cố Vân Đình, nở nụ cười không đứng đắn.
“Không dỗ.”
Lệ Kình Liệt khẽ nhíu mày, đáp lại Cố Vân Đình hai chữ.
Cố Vân Đình đánh gí gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia của Lệ Kình Liệt, chẳng lẽ tâm trạng tốt của anh thật sự không có liên quan gì đến chị dâu à.
|
/1529
|

