Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 275

/1529



Lâm Nam Yến nhíu mày, nói với Nguyễn Tử Mạt ở bên cạnh, “Nắng chói như vậy, cô cũng để cho đứa nhỏ phơi nắng ở bên ngoài được, cô không sợ phơi nắng hỏng thằng bé luôn sao.”

“Trẻ con còn nhỏ, phải phơi nắng nhiều mới có thể cao lớn.”

Nguyễn Tử Mạt nhìn Tiểu Bảo đang vui vẻ, cô hơi cong môi.

Trẻ con phơi nắng mới có thể xúc tác canxi tɾong cơ thể, hấp thu phốt pho, rất tốt cho việc cao lớn.

Dù sao đứa nhỏ cũng không phơi dưới nắng gắt quá lâụ

Tiểu Bảo chạy mệt, hai tay cậu nhóc vẫn trống trơn, không bắt được thứ gì.

Cậu hơi mất mát quay về.

“Bướm bay đi rồi.”

Đầu Tiểu Bảo đầy mồi hôi, cậu nhóc vươn cái tay mập mạp, chỉ về hướng con bướm bay đi với vẻ mất mát.

“Bướm về nhà tìm mẹ đó, nó nhớ nhà, hôm nào rảnh nó lại tới đây chơi.”

Nguyễn Tử Mạt lấy một cái khăn mặt đi tới, kéo tay của Tiểu Bảo lại, lau mồ hôi trên mặt cho Tiểu Bảo, lại vén áo của Tiểu Bảo lên, lau mồ hôi trên người cậu đi.

Lúc này Tiểu Bảo mới thôi mất mát, ngoan ngoãn phối hợp, để Nguyễn Tử Mạt lau mồ hôi.

Tay sờ đến lưng và quần áo của Tiểu Bảo đều ẩm ướt.

Nguyễn Tử Mạt buông khăn mặt, ôm Tiểu Bảo, nói với Lâm Nam Yến, “Tôi đi thay cho đứa nhỏ bộ quần áo trước, miễn cho hút mồ hôi, lại bị cảm lạnh.”

“Đi đi, đi đi.”

Lâm Nam Yến uống nước bạc hà, hất hất tay với Nguyễn Tử Mạt.

Nguyễn Tử Mạt bế Tiểu Bảo đi về phòng của Lệ Kình Liệt, quần áo của Tiểu Bảo đều ở tɾong phòng của Lệ Kình Liệt.

Cởi sạch quần áo của Tiểu Bảo ra, đặt cậu nhóc lên giường Lệ Kình Liệt, quần áo bẩn đặt trên một cái ghế trước.

Cô xoay người đi về phía tủ quần áo màu rám nắng tɾong góc phòng ngủ.

Mở tủ quần áo ra, tre0 trên đó toàn là quân trang oai hùng của Lệ Kình Liệt, khiến người ta có một loại cảm giác trang tọng, uy nghiêm, nhìn những bộ quân trang đó khiến người ta không nhịn được cảm thấy kính sợ.

Lệ Kình Liệt không có nhiều quần áo lắm, gần như toàn là quân trang.

Nguyễn Tử Mạt tìm một hồi mà không thấy quần áo của Tiểu Bảo.

Cô khom lưng, kéo ngăn kéo bên dứa ra, quả nhiên quần áo của Tiểu Bảo đều được xếp ngay ngắn ở tɾong này.

Nguyễn Tử Mạt lấy một cái áo sơ mi màu trắng và quần đùi màu lam, đang định mặc quần áo cho Tiểu Bảo.

“Qua đây, mặc quần áo nào.”

Nguyễn Tử Mạt cầm quần áo đi đến bên giường, đang định vươn tay kéo Tiểu Bảo qua.

Tiểu Bảo lập tức trốn như con cá trạch, một cục nhỏ nhỏ mà động tác lại rất linh hoạt, cậu vừa tụt xuống giường, chân nhỏ để trần, đôi chân nhỏ kia như được gắn thêm động cơ nhỏ, chạy vèo vèo ra ngoài.

Miệng còn la hét, “Nóng, không mặc, con không muốn mặc quần áo.”

Nguyễn Tử Mạt không ngờ tới chuyện Tiểu Bảo sẽ chạy, cô hơi kinh ngạc tɾong một chốc, Tiểu Bảo đã chạy ra khỏi phòng.

“Tiểu Bảo…”

Nguyễn Tử Mạt cầm quần áo đuổi the0.

“Phụt”, Lâm Nam Yến nhìn thấy hình ảnh Nguyễn Tử Mạt cầm quần áo đuổi the0 sau một đứa nhóc trần ͙truồng, làm Lâm Nam Yến không nhịn được cười ra tiếng.

Đừng trông nhóc con này nhỏ một cục, chạy nhanh lắm đấy.

Nguyễn Tử Mạt cố hết sức đuổi the0 Tiểu Bảo ở tɾong sân, “Tiểu Bảo, con không mặc quần áo, có xấu hổ hay không hả.”

Hai mẹ con nhà này như đang chơi trò mèo vờn chuột.

“Không xấu hổ, nóng, con không mặc.”

Tiểu Bảo vừa chạy vừa lớn tiếng hô.




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status