Lâm Nam Yến nhìn liếc mắt oán trách Nguyễn Tử Mạt một cái, “Là chuyện cô có thai đó, còn giả bộ với tôi à.”
“Tôi?”
Nguyễn Tử Mạt mờ mịt, cô có tin vui, sao chính cô còn không biết vậy.
“Vẫn còn định gạt tôi, bây giờ cả đại viện đều biết rồi.”
Lâm Nam Yến đi tới, g͙iành lấy cái gáo nhựa trên tay Nguyễn Tử Mạt, nhìn thoáng qua chậu gỗ bên chân cô, Lâm Nam Yến không đồng ý kéo Nguyễn Tử Mạt vào nhà.
“Tôi còn chưa tưới xong mà.”
Nguyễn Tử Mạt không hiểu lời Lâm Nam Yến nói, cô quay đầu, nhìn về phía chậu gỗ vẫn còn ở đó.
“Bây giờ cô không thích hợp để làm những chuyện này, sau này cô chú ý một chút, việc nặng̝ nhọc gì đó cứ chờ doanh trưởng Lệ nhà cô về rồi lại bảo anh ấy làm.”
Lâm Nam Yến kéo Nguyễn Tử Mạt đến phòng khác, kéo một cái ghế qua, để Nguyễn Tử Mạt ngồi xuống.
“…” Nguyễn Tử Mạt.
Lâm Nam Yến thấy Nguyễn Tử Mạt vẫn còn mờ mịt, nhìn Nguyễn Tử Mạt cười trách, “Không phải cô từng sinh một đứa rồi hay sao, ba tháng đầu là thời kỳ quan trọng, phải chú ý nhiều, rất nhanh thì Tiểu Bảo sẽ có bạn chơi cùng rồi.”
Lúc này xem như Nguyễn Tử Mạt hiểu được rồi.
Cô có chút dở khóc dở cười, mạng lưới tình báo dưới gốc cây đa của đại viện này thật không đáng tin mà, rõ ràng cô không mang thai, hôm qua chỉ ăn đồ hỏng bị nôn mửa thôi, lại bị đồn thành cô mang thai.
Hàm lượng lời đồn ở đại viện này hơi lớn rồi.
“Cô có bốc thuốc uống the0 bí phương sinh con gái mà tôi cho cô không? Uống vào đảm bảo có thể sinh con gái.”
Lâm Nam Yến nhìn chằm chằm cái bụng chưa nhô ra của Nguyễn Tử Mạt, cười.
“Tôi không mang thai, hôm qua tôi chỉ ăn nhầm đồ ăn hỏng thôi, nhóm chị dâu tɾong đại viện hiểu lầm rồi.”
Nguyễn Tử Mạt vịn trán giải thích.
Đây là lời đồn quái quỷ gì vậy chứ, quá đáng quá rồi.
Bản thân cô dưới tình huống không biết gì đã bị đồn thành mang thai lần hai rồi.
Ánh mắt Lâm Nam Yến trừng lớn, cô ấy vẫn còn đang sửng sốt nhìn chằm chằm bụng Nguyễn Tử Mạt, “Cô, cô không lừa tôi đấy chứ?”
“Tôi lừa cô làm gì, có cần tôi đấm vào bụng mấy cái cô mới tin hay không.”
Nguyễn Tử Mạt bất đắc dĩ cười cười, đáp.
“Cô đừng, đừng, tôi tin cô là được.”
Lâm Nam Yến thấy Nguyễn Tử Mạt nâng tay lên, cô ấy kéo tay Nguyễn Tử Mạt lại.
“Vậy người tɾong viện sao lại truyền tai nhau là cô đang mang thai? Bọn họ nói cô với doanh trưởng Lệ chơi rất hăng.”
Lâm Nam Yến khó hiểu hỏi.
“…” Nguyễn Tử Mạt.
Lời đồn đãi đó quả thực có độc mà.
Hăng?
Nguyễn Tử Mạt nghĩ đến buổi tối điên cuồng của cô và Lệ Kình Liệt, tuy rằng cô uống say, tɾong đầu toàn là mấy đoạn ký ức vụn vặt, nhưng những đoạn ngắn đó cũng đủ kích thích, khiến cô mặt đỏ tai hồng.
Nguyễn Tử Mạt hất văng những hình ảnh không nên nhìn ở tɾong đầu ra, cô giải thích với Lâm Nam Yến là ngày hôm đó dưới gốc cây cô ăn phải đồ ăn hỏng nên bị nôn mửa mới khiến nhóm chị dâu hiểu nhầm.
“Cái này, cũng quá đáng qúa rồi, cô ăn đồ hỏng, bị đồn thành mang thai.”
Sau khi Lâm Nam Yến biết chân tướng sự việc, cô ấy trợn tròn mắt, tin tức này quá sai lệch rồi đấy, h0àn toàn không dính dáng gì với nhaụ
Nguyễn Tử Mạt cầm mận trên bàn bắt đầu ăn.
Lâm Nam Yến cũng lấy mận ăn.
Tiểu Bảo vẫn đang chạy tɾong sân bắt bướm, cười khanh khách, phơi nắng đến mức mặt đỏ hồng.
|
/1529
|

