Tiểu Bảo dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không thoát được khỏi Lệ Kình Liệt, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia của cậu đỏ bừng, chu cái miệng nhỏ, trừng mắt với Lệ Kình Liệt, “Ba, ba đã là người lớn rồi, ba không thể tự ngủ một mình sao, cứ ngủ với con mãi, con rất là phiền đó.”
Cậu muốn sang phòng bên cạnh ngủ, muốn ngủ với mẹ cơ.
“…” Lệ Kình Liệt, ai ngủ với ai hả
Lệ Kình Liệt nhìn nhóc con thở phì phò tɾong ngực mình, đặt cậu nhóc lên giường.
Tiểu Bảo ngồi xếp bằng trên giường, cậu nhóc cào cào tóc, nhăn mặt nhăn mũi, nhìn Lệ Kình Liệt đang định lên giường, nói, “Ba, ba rất dính người.”
“…” Lệ Kình Liệt, thằng nhóc này nói chuyện không biết lớn nhỏ gì cả.
Lệ Kình Liệt vươn tay vò vò đầu Tiểu Bảo, “Ngoan, ngủ đi.”
“Ba, con muốn sang phòng bên cạnh ngủ.”
Tiểu Bảo ngồi ở đó, giãy giãy chân, nói với Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt nằm xuống, bàn tay to lớn khẽ đẩy một cái, Tiểu Bảo đã nằm bẹp lên giường.
Tiểu Bảo dùng bàn tay nhỏ đẩy đẩy ra, dùng chân nhỏ đạp đạp.
“Không được, cô ấy… bây giờ, con không được qua quấy rầy mẹ.”
Lệ Kình Liệt vỗ vỗ lên cái mông nhỏ nhiều thịt của Tiểu Bảo.
“Vì sao?”
Tiểu Bảo quay đầu, nhìn Lệ Kình Liệt với vẻ khó hiểụ
“Con phải nghỉ ngơi cho tốt, con qua đó sẽ khiến mẹ ngủ không ngon.”
Bàn tay to của Lệ Kình Liệt chụp tới, ôm Tiểu Bảo vào tɾong lòng.
Tiểu Bảo không vui dẩu miệng nhỏ, trừng Lệ Kình Liệt bày tỏ sự kháng nghị, “Sẽ không đâu ạ.”
Trước kia cậu nhóc ngủ với mẹ thì mẹ đều ngủ rất ngon, mẹ còn lâu mới không ngủ ngon.
Chắc chắn là ba muốn ngủ với cậu, mới nói dối như thế.
Ngày hôm saụ
Nguyễn Tử Mạt cầm the0 một chậu gỗ, tưới nước cho cây hoa tường vi mọc đầy tường kia, hoa tường vi ở bên này mọc rất tốt, trước kia đem về trồng, từ đầu thì chưa thích ứng, nhiều nụ hoa bị héo, bây giờ thích ứng với h0àn cảnh rồi, cây hoa tường vi hồng nhạt nở từng cụm từng cụm, cảnh đẹp ý vui, nhìn thấy ngày nào là tâm trạng vui ngày đó.
Hoa tường vi nở kéo the0 không ít bươm bướm tới.
Tiểu Bảo vốn đi the0 sau mông Nguyễn Tử Mạt, nhìn cô tưới hoa, kết quả lại nhìn thấy bươm bướm, cậu chạy đuổi the0 bươm bướm, muốn bắt bướm.
“Con cẩn thận một chút, đừng để ngã bị thương.”
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy Tiểu Bảo chạy nhanh, cơ thể nhỏ nhắn nhảy lên nhảy xuống, lo lắng cậu nhóc sẽ bị ngã, cô hô lên với Tiểu Bảo.
Lâm Nam Yến vừa đẩy cửa viện ra thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rất hài hòa ấm áp.
Không khí tốt đẹp như vậy, cô ấy không nhịn được cảm thấy hâm mộ.
Không như nhà cô ấy, ngày nào cũng gà bay chó sửa, hai đứa nhỏ như thỏ con trắng kia, ngày nào cũng gây chuyện cho cô ấy, cho bọn chúng ba màu sắc là chúng có thể mở được cả phường nhuộm, không lấy gậy đánh thì không được.
Không chỉ có cô ấy hâm mộ.
Bây giờ cả đại viện đều hâm mộ gia đình nhà doanh trưởng Lệ muốn chết, nhà nào tɾong đại viện mà không có một cái chổi lông gà, dùng để quất con cái, từ khi Nguyễn Tử Mạt thay đổi, không ngược đãi đứa nhỏ nữa là nhà doanh trưởng Lệ gần như không đánh con cái nữa.
Lâm Nam Yến cười đi tới, “Tử Mạt…”
“Cười vui thế, có chuyện tốt gì sao?”
Nguyễn Tử Mạt đứng lên, nhìn về phía Lâm Nam Yến đang cười khúc khích, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.
|
/1529
|

