Tiểu Bảo thở hổn hển, mũi nhỏ dùng sức hô hấp, lồng ngực phập phồng.
“Tiểu Bảo, đừng nóng giận. Tiểu Bảo của chúng ta đáng yêu như vậy, h0àn toàn không mập chút nào. Vừa nhìn đã thấy đáng yêu ưa nhìn, hiện tại ở đại viện có ai nói Tiểu Bảo nhà ta không đẹp trai đâụ”
Nguyễn Tử Mạt vươn ngón tay chọc nhẹ vào gò má mũm mĩm của Tiểu Bảo, nhẹ nhàng dỗ dành cậu nhóc.
Tiểu Bảo nghĩ đến những lời khen ngợi của mọi người tɾong đại viện, cậu nhóc nâng cằm, ngạo nghệ khịt mũi về phía Lệ Kình Liệt, “Bọn họ đều nói con đẹp trai.”
“……” Lệ Kình Liệt.
Ăn cơm tối xong, Nguyễn Tử Mạt muốn đi rửa bát, cô cảm thấy Lệ Kình Liệt nấu cơm, cô rửa bát, như vậy rất công bằng.
Ngày thường cô nấu cơm, Lệ Kình Liệt ăn cơm xong liền chủ động đi rửa bát.
Nhưng lúc này, cô vừa cầm hai cái bát, Lệ Kình Liệt đột nhiên đứng dậy, anh g͙iành lấy bát đũa trên tay Nguyễn Tử Mạt, “Để tôi làm, cô ngồi đi, đừng lộn xộn.”
“……” Nguyễn Tử Mạt, cảm giác kỳ lạ trên người Lệ Kình Liệt càng thêm ma͙nh mẹ, đây là coi cô như búp bê sứ?
Suốt một buổi tối, Tiểu Bảo đều không được đến gần Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt muốn ôm Tiểu Bảo cũng không được.
Nguyễn Tử Mạt cầm bộ đồ ngủ sạch Lệ Kình Liệt giống như một tòa núi lớn, chắn ngang trước của phòng tắm.
Nguyễn Tử Mạt bối rối, người này lại muốn làm cái gì?
Trên khuôn mặt tuốn mỹ cương nghị của Lệ Kình Liệt hiện lên một tầng hồng nhạt, rõ ràng anh rất mất tự nhiên, nhưng ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Tử Mạt, “Có cần tôi giúp cô tắm rửa không?”
Nguyễn Tử Mạt ngây người, có chút hoài nghi bản thân nghe lầm, sau đó trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía Lệ Kình Liệt……
Anh nói gì cơ?
Lại muốn giúp cô tắm?
Giúp cô tắm
Có nhầm không vậy
Tầm mắt của Nguyễn Tử Mạt đối diện với tầm mắt của Lệ Kình Liệt, nhìn ra được là anh rất nghiêm túc.
Đôi mắt tối đen của Lệ Kình Liệt chợt lóe, tầm mắt chậm rãi rời xuống, dời xuống bụng Nguyễn Tử Mạt.
Sàn phòng tắm trơn, còn dính nước, anh sợ cô sẽ ngã mất.
Nguyễn Tử Mạt bị anh dùng ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm bụng mình, cô không chịu nổi, đi thẳng vào phòng tắm, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại, chặn tầm mắt của Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt đứng ở cửa phòng tắm một lúc lâu, anh mới đi đến phòng khách ngồi lên ghế, hai tay anh đan vào nhau, suy tư, ngồi yên không nhúc nhích, lắng nghe động tĩnh tɾong phòng tắm.
Nguyễn Tử Mạt tắm xong đi ra ngoài, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lệ Kình Liệt đang ngồi ở phòng khách.
Lệ Kình Liệt nghe thấy động tĩnh, cũng quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt đảo sang một hướng khác, đi về phòng mình.
Phòng của Lệ Kình Liệt “kẽo kẹt” một cái, cửa phòng mở ra, lộ ra một cái đầu tròn nhỏ, nhìn ngó xung quanh, khe hở của cửa phòng rộng ra, bàn tay nhỏ bé kéo the0 một cái gối đầu, chân nhỏ ngắn phát lực, phóng về phòng của Nguyễn Tử Mạt nhanh như chớp.
Lệ Kình Liệt bước nhanh mấy bước, túm Tiểu Bảo đã vọt được một nửa vào tɾong ngực.
Ngay khi Tiểu Bảo vừa mở cửa ra, Lệ Kình Liệt đã nhìn thấy cậu nhóc.
“Ba buông ra.”
Tiểu Bảo gân cái mặt bánh bao, giãy giụa tɾong lòng Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt bế Tiểu Bảo, xoay người đi về phòng.
|
/1529
|

