Tiểu Bảo cầm một quả lê tɾong tay, tung ta tung tăng chạy vào tɾong nhà.
Nguyễn Tử Mạt thấy cậu nhóc chạy quá nhanh, thân thể nhỏ bé cứ lắc qua lắc lại, lo lắng Tiểu Bảo sẽ té ngã, Nguyễn Tử Mạt đi ra ngoài, đang định ôm Tiểu Bảo đang chạy nhào tới.
Lệ Kình Liệt ở tɾong ßếp nhưng vẫn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Nguyễn Tử Mạt, nhìn thấy cô đi ra ngoài, anh lập tức đặt đũa xuống, bước nhanh đi ra ngoài.
Khi Nguyễn Tử Mạt sắp ôm lấy Tiểu Bảo, nhóc con đáng yêu của cô bị một bàn tay nhấc lên không trung.
Hai tay của Tiểu Bảo ôm quả lê, hai chân đột nhiên không chạm mặt đất, tre0 lơ lửng giữa không trung, cậu nhóc tròn mắt, ngơ ngác nhìn Lệ Kình Liệt.
Khóe miệng của Nguyễn Tử Mạt cong lên hơn nửa lập tức cứng ngắc lại, cô cũng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Lệ Kình Liệt.
Đối diện với anh mắt khó hiểu của hai mẹ con, Lệ Kình Liệt mặt không đổi sắc ôm Tiểu Bảo vào tɾong ngực, đi vào tɾong nhà, anh cố ý thả chậm bước chân, tựa như đang đợi Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt có chút không rõ, người đàn ông cao lớn trước mặt tựa hồ rất sợ cô bị va chạm.
Buổi tối, Lệ Kình Liệt bưng đồ ăn lên trên bàn.
Nguyễn Tử Mạt nhận bát cơm từ tay anh, lễ phép nói, “Cảm ơn.”
Lệ Kình Liệt thu tay lại, nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, “Không cần khách khí với tôi như vậy.”
Nguyễn Tử Mạt hơi nhếch khóe miệng, không tỏ rõ ý kiến.
Tiểu Bảo ngồi trên ghế, cầm một chiếc thìa nhỏ, háo hức duỗi tay múc một miếng đậu phụ om thịt, sau đó cả mặt đều nhăn như bánh bao ỉu, nhăn nhó nói, “Đồ ăn cha nấu dở quá.”
“……” Lệ Kình Liệt bị ghét bỏ cũng không biết nên nói gì với thằng nhóc thúi này.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy Tiểu Bảo chép miệng, bị chọc cười.
Thực sự khó ăn đến vậy sao?
Nguyễn Tử Mạt cũng nếm thử một muỗng đậu hủ.
Kỳ thật cũng không tệ, chỉ là không ngon như cô làm.
Đồ ăn Lệ Kình Liệt làm không khó ăn, chỉ là miệng của nhóc con này bị cô dưỡng điêu mà thôi.
Tiểu Bảo chun mũi, lại vươn tay gắp một miếng đậu que, đặt vào tɾong miệng,ngon nên không nuốt nổi.
“Cha à, về sau đừng nấu cơm nữa. Con không muốn ôm bụng đói đi ngủ đâụ”
Hai hàng lông mày của Tiểu Bảo sắp xoắn vào nhau, cậu nhóc chu môi, nghiêm túc góp ý.
Lệ Kình Liệt nhìn lướt qua khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Bảo, “Đói bụng cũng không phải vấn đề lớn, dù sao con cũng quá mập rồi.”
“Con không béo.”
Tiểu Bảo phản bác quyết liệt.
“Không báo? Mấy tháng nữa có khi con tròn vo như quả bóng luôn, ở bên ngoài chơi mệt có thể không cần đi về nữa, lăn về là được.”
Lệ Kình Liệt dùng đũa gắp đậu que vào bát Tiểu Bảo, bình tĩnh buông lời tổn thương thằng nhóc thúi chê bai đồ ăn anh nấu nãy giờ.
“……” Nguyễn Tử Mạt, có người chê bai con trai của mình như vậy sao?
“A…… Con không béo, con ghét cha, con không béo chút nào hết, cha thật đáng ghét……”
Tiểu Bảo phồng má, hai lọn tóc trên đầu cậu nhóc dựng thẳng lên, giống như một con ếch xanh có hai cái sừng nhỏ trên đầụ
Cho dù Nguyễn Tử Mạt biết bản thân không nên cười, nhưng vẫn không nhịn bật cười thành tiền, Tiểu Bảo thật sự quá đáng yêụ
Tiểu Bảo thấy Nguyễn Tử Mạt cười, cậu nhóc sửng sốt một chút, sau đó cho rằng Nguyễn Tử Mạt cũng cười nhạo cậu nhóc béo, vậy nên càng tức giận, “Cả mẹ cũng thế, hai người đều thật đáng ghét.”
|
/1529
|

