Tình huống này quả thực rất xấu hổ, mấy ngày này hai người còn đang chiến tranh lạnh, hiện tại tay của cô liền sờ vào cơ ngực của anh.
Nguyễn Tử Mạt vội vàng thu tay, dùng nụ cười để che đậy sự xấu hổ, “Tôi không biết bên tɾong có người, tôi đang định đẩy cửa đi vào, không ngờ anh đang ở bên tɾong.”
“Ừ.”
Lệ Kình Liệt đáp lại, nhường đường cho Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt nóng lòng muốn thoát khỏi tình huống xấu hổ này, Lệ Kình Liệt còn chưa h0àn toàn hồi thần, cô đã lách mình vào phòng tắm.
Nhưng khung cửa không lớn lắm, dáng người của Lệ Kình Liệt lại cao to, kết quả là hai người bị kẹt tɾong khung cửa.
Nguyễn Tử Mạt càng xấu hổ.
Lệ Kình Liệt vừa cúi đầu liền nhìn thấy làn da tuyết trắng bên tɾong cổ áo của cô. Áo ngủ của cô khá rộng, Lệ Kình Liệt còn có thể thấy rõ đường cong bên tɾong. Anh cảm thấy mũi mình hơi nóng lên, cuống quít dời tầm mắt.
Nguyễn Tử Mạt không phát hiện bản thân lộ cảnh xuân tươi đẹp, hay tay của cô chống lên ngực Lệ Kình Liệt, muốn dùng sức chen vào bên tɾong phòng tắm.
“Sao cô vội thế?”
Lệ Kình Liệt đặt bàn tay bên hông Nguyễn Tử Mạt, anh dễ dàng bế cô lên. Nguyễn Tử Mạt ngây người, tɾong lúc đó Lệ Kình Liệt đã ôm cô ra khỏi khung cửa.
“Bây giờ cô có thể vào được rồi.”
Lệ Kình Liệt rời tay khỏi e0 của cô, anh nói với Nguyễn Tử Mạt xong liền sải bước về phòng ngủ.
Nguyễn Tử Mạt rất ảo não, hành động liều mạng chen vào phòng tắm lúc nãy của cô thực sự rất ngu ngốc.
Kỳ thực cũng không cấp thiết đến vậy, lát nữa cô đi vệ sinh sau cũng được mà…..
Bộ đội.
Mấy ngày này, đoàn người đều biết tâm trạng của doanh trưởng Lệ không tốt lắm.
Bọn họ không muốn biết cũng khó, cả ngày doanh trưởng Lệ đều đen mặt, không biết bao nhiêu cái bia ngắm mục tiêu bị anh đánh nát rồi.
Cố Vân Đình ngồi trên bậc thang, bịt tai nhìn Lệ Kình Liệt bắn súng.
Từng tiếng súng đinh tai nhức óc vang vọng khắp khu thao trường.
Cố Vân Đình không chịu đựng được nữa, anh ấy đứng lên, dùng sức lôi kéo Lệ Kình Liệt sang một góc khuất, “Được rồi, bách phát bách tɾúng, không chệch khỏi hồng tâm một phát nào. Cậu lợi hại lắm rồi, có thể để lại một con đường sống cho người khác không?”
Lệ Kình Liệt buông súng tɾong tay xuống.
Cố Vân Đình nhìn vẻ mặt âm trầm của Lệ Kình Liệt, vỗ vai anh hai cái, hỏi, “Cậu và chị dâu còn chưa làm hòa sao?”
Lệ Kình Liệt không trả lời.
Mấy ngày nay, bầu không khí giữa anh và Nguyễn Tử Mạt không còn căng thẳng như ban đầu, cũng có thể trò chuyện với nhau vào câu, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Cố Vân Đình thấy Lệ Kình Liệt như vậy, liền biết mình đoán đúng rồi.
Cố Vân Đình thở dài một hơi, “Đã bao nhiêu ngày rồi, sao cậu còn không dỗ dành chị dâu vậy chứ?”
“Vì sao phải dỗ?”
Lệ Kình Liệt nghiêm mặt, người làm sai là cô, vì sao anh phải dỗ dành cô cơ chứ?
“Đừng quan tâm đến chuyện ai đúng ai sai. Chỉ cần là phụ nữ thì đều nên được dỗ dành cưng chiều, bọn họ thích ăn mềm không thích ăn cứng, chẳng lẽ cậu còn muốn đối xử với cô ấy như đối xử với các binh lính sao……”
Cố Vân Đình khoác tay lên vai Lệ Kình Liệt, tận tình khuyên bảo.
Lệ Kình Liệt không để tâm tới lời Cố Vân Đình nói, tɾong mắt anh, đúng chính là đúng, sai chính là sai, nào có chuyện phải dỗ dành người làm sai?
|
/1529
|

