Mu bàn tay anh chạm nhẹ vào lòng bàn tay Nguyễn Tử Mạt, Lệ Kình Liệt chợt khựng lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó anh đã rút tay ra.
Lệ Kình Liệt ôm Tiểu Bảo đi phía trước, Nguyễn Tử Mạt thong thả đi phía saụ
“Tôi không hề nghi ngờ cô.”
Lệ Kình Liệt đột nhiên nói một câụ
Nguyễn Tử Mạt nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng đĩnh bạt của anh, anh đang giải thích bản thân không tin những lời vu hãm của Tống Mạn Chi vừa nãy
Lệ Kình Liệt dừng bước chân, quay người lại, con ngươi đen nhánh lại nghiêm túc nhìn Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt dừng bước, khóe miệng giương lên nụ cười, có chút tò mò hỏi, “Vì sao anh lại không tin cô ta?”
Khi thích một người, trái tim sẽ luôn nghiêng về người đó, không phải sao?
“Cô ta xuấthiện ở gần nhà chúng ta, điều này rất khả nghi. Nếu cô là người gây chuyện thì hẳn phải diễn ra ở bên đoàn nghệ thuật”.
Lệ Kình Liệt thấp giọng trả lời.
Cũng đúng.
Nguyễn Tử Mạt cười cười, cô lướt qua Lệ Kình Liệt, đi ở phía trước.
Lệ Kình Liệt nhìn thân ảnh thướt tha trước mặt, hiện tại cô chủ động đề xuấtly hôn, làm sao cô có thể vì anh mà gây sự với Tống Mạn Chi. Từ lúc bắt đầu, cách nói của Tống Mạn Chi đã khác xa so với thực tế.
Buổi tối, Nguyễn Tử Mạt ngồi đọc sách trước cửa sổ, toàn thân cô như đang tản ra một luồng sáng nhu hòa.
Lệ Kình Liệt ngồi trên ghế đọc báo của ngày hôm nay, nhưng ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại rơi vào trên người Nguyễn Tử Mạt, muộn phiền cùng bực bội tɾong lòng chậm rãi tiêu tán
Khi cô đọc sách thường thích vuốt mái tóc dài đang xõa xuống vai, đôi mắt cụp xuống đầy dịu dàng..
“Cha ơi…… Ngứa……”
Tiểu Bảo chạy ra khỏi phòng, nhăn mũi.
Nguyễn Tử Mạt nghe thấy giọng nói của Tiểu Bảo, cô buông quyển sách trên tay, quay đầu nhìn qua, trên cánh tay trắng tròn của Tiểu Bảo xuấthiện một vết muỗi đốt.
Ánh mắt chạm phải tờ báo tɾong tay Lệ Kình Liệt, vẻ mặt của Nguyễn Tử Mạt có chút kỳ lạ, tờ báo bị lật ngược mà anh cũng đọc được à?
Cảm nhận được ánh mắt quái dị của Nguyễn Tử Mạt, Lệ Kình Liệt thoáng nhìn tờ báo bị cầm ngược, bàn tay cầm báo cứng đờ một lúc, sau đó ra vẻ không việc gì mà gấp gọn lại, đặt lên trên bàn.
“……” Nguyễn Tử Mạt.
“Tôi đi lấy dầu gió bôi cho Tiểu Bảo.”
Lệ Kình Liệt đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Tiểu Bảo bôi dầu gió xong mới không kêu ngứa nữa.
Tiểu Bảo muốn ngủ cùng Nguyễn Tử Mạt, nhưng lại bị Lệ Kình Liệt ôm về phòng, Tiểu Bảo nhỏ con, tay ngắn chân ngắn, vậy nên cậu nhóc giãy giụa như thế nào cũng không trốn thoát được ma trảo của cha nhóc.
Bóng đêm dần bao phủ khắp nơi, Nguyễn Tử Mạt nghĩ đến việc mở cửa hàng, trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường, sau đó có chút muốn vệ sinh, cô bật đèn bàn, đi về phía phòng tắm.
Cô vừa mở cửa phòng ngủ, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào đôi chút, là đèn phòng khách ở đối diện, cô lười không muốn bật nên cứ để vậy, men the0 ánh sáng từ phòng ngủ đi đến phòng tắm, cô vươn tay định mở cửa.
Nhưng chưa chạm tới cửa thì cửa đã bị mở ra từ bên tɾong, tay của Nguyễn Tử Mạt chạm vào khuôn ngực rắn chắc.
Nhiệt độ dưới lòng bàn tay khiến Nguyễn Tử Mạt có chút run rẩy, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ kia, trên mặt anh tựa hồ cũng hơi sững sờ.
|
/1529
|

