Anh cầm khăn lông gần đó lau tay, quay người bước ra ngoài
Cố Vân Đình còn chưa nói xong đã bị Lệ Kình Liệt bỏ rơi, anh ấy chạy chậm vài bước, đuổi the0 Lệ Kình Liệt, lải nhải bên tai Lệ Kình Liệt, “Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu có nghe không đó?”
Lệ Kình Liệt dừng lại, quay sang nhìn Cố Vân Đình, có chút ghét bỏ nói, “Cậu ồn ào quá.”
“……” Cố Vân Đình.
Anh ấy có lòng tốt giúp anh bày mưu tính kế, vậy mà anh lại chê anh ấy ồn ào, thật là không có lòng biết ơn gì hết.
Lệ Kình Liệt một lần nữa sải bước về phía trước.
Cố Vân Đình nhìn khuôn mặt khó ở kia của Lệ Kình Liệt, khóe môi tre0 lên một nụ cười tà ác.
Lão Lệ như vậy rõ ràng là đau khổ vì tình, đã vậy còn không thừa nhận yêu thích chị dâụ
Còn nói cái gì mà chị dâu yêu anh chết đi sống lại linh tinh, hiện tại xem ra, cũng không biết là ai yêu ai đến chết đi sống lại nữa.
Lệ Kình Liệt và Cố Vân Đình, một trước một sau đi ra khỏi cổng bộ đội.
“Anh Lệ ……”
Có một chiếc xe ieep dừng trước cổng.
Ngụy Cẩm Vinh dựa vào thân xe, bên cạnh anh ta là một cô gái khá ưu nhìn.
“Đậu má.”
Sao Ngụy Hương Tuyết lại ở chỗ này?
Khi Cố Vân Đình thấy rõ mặt của cô gái đó liền chửi tục một tiếng, hận không thể độn thổ khỏi chỗ này.
Lệ Kình Liệt cũng nhăn mày thật chặt.
Ngụy Hương Tuyết thẹn thùng chạy tới, cô ta đứng trước mặt Lệ Kình Liệt, “Anh Lệ, đã lâu không gặp, anh có nhớ tôi không?”
Ngụy Hương Tuyết đang muốn duỗi tay nắm lấy cánh tay của Lệ Kình Liệt để làm Kình Liệt liền tránh sang bên cạnh mấy bước, trực tiếp tránh xa cái tay kia của Ngụy Hương Tuyết.
“Phụt” Cố Vân Đình không nhịn được cười ra tiếng, “Ngụy Hương Tuyết, cô còn chưa nhận rõ hiện thực sao? Lão Lệ căn bản là không thích cô, cậu ấy tránh cô như tránh rắn rết vậy mà cô còn cố chấp lại gần làm gì không biết.”
Ngụy Hương Tuyết đang đau lòng liền nghe thấy tiếng cười nhạo của Cố Vân Đình, cô ta bất mãn mà trừng mắt nhìn Cố Vân Đình, “Cố Vân Đình, anh tìm đánh đúng không?”
Cô ta vừa nói vừa lao về phía Cố Vân Đình, đuổi đánh Cố Vân Đình.
“Lão Ngụy, cậu mau tới quản em gái của cậu đi.”
Cố Vân Đình tránh thoát công kích của Ngụy Hương Tuyết, gào về phía Ngụy Cẩm Vinh.
“Hương Tuyết, đừng nghịch nữa.”
Ngụy Cẩm Vinh tiến lên nắm lấy cổ tay của Ngụy Hương Tuyết, kéo cô ta lại.
“Lão Ngụy, sao em gái cậu đột nhiên lại trở về thế?”
Cố Vân Đình thật sự không muốn nhìn thấy Ngụy Hương Tuyết, vừa thấy thấy cô ta, da đầu của anha áy liền tê dại.
“Tôi trở về để gia nhập đoàn nghệ thuật.”
Ngụy Hương Tuyết kiêu ngạo nâng cằm.
“Thật đó à?”
Cố Vân Đình cau mày, đầy mặt ghét bỏ, có người này ở, ngày nào đoàn văn nghệ biểu hiện anh ấy đều sẽ không tham dự, về nhà ngủ còn hơn phải nhìn thấy Ngụy Hương Tuyết.
“Anh có ý gì đó?”
Ngụy Hương Tuyết không vui hét vào mặt Cố Vân Đình, cô ta lại sắp đánh người.
Cố Vân Đình lắc đầu, “Không biết ai xui xẻo mới cưới phải người phụ nữ như cô nữa..”
“Cố Vân Đình, anh mà dám nói nữa tôi liền liều mạng với anh.”
Ngụy Hương Tuyết the0 bản năng liếc về phía Lệ Kình Liệt một cái, sau đó trừng mắt nhìn Cố Vân Đình.
Sắc mặt của Lệ Kình Liệt vẫn rất lạnh lùng, nhìn không cảm xúc hiện tại của anh.
“Thôi được rồi, đừng náo loạn nữa.”
|
/1529
|

