Tống Mạn Chi sợ hãi liếc nhìn Nguyễn Tử Mạt một cái, “Anh Lệ, anh đừng tránh đồng chí Nguyễn. Tôi tin chắc là cô ấy không cố ý đánh tôi, đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của hai người.”
Nguyễn Tử Mạt bật cười, “Tôi đánh cô?”
Tống Mạn Chi như đã chịu kinh hách, lui về phía sau một bước, “Đồng chí Nguyễn, tôi biết cô không cố ý, cô chỉ là quá tức giận mà thôi.”
Nguyễn Tử Mạt bước tới sát người Tống Mạn Chi, giương tay tát thật ma͙nh lên nửa bên mặt còn lành lặn của cô ta, “Cô đã nói đến như vậy rồi, tôi mà còn không ra tay thì thật xin lỗi công sức cô bôi nhọ tôi từ nãy đến giờ.”
Hết thảy mưu kế tính toán đều sẽ bại dưới vũ lực tuyệt đối.
Dù sao cô cũng không để bụng tới suy nghĩ của Lệ Kình Liệt, anh thích nghĩ như nào thì nghĩ như đó, cô không quan tâm.
Cái tát này của Nguyễn Tử Mạt rất ma͙nh, gò má đau đớn khiến Tống Mạn Chi suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm của bản thân.
“Cô……”
Tống Mạn Chi khiếp sợ, tròn mắt nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, không ngờ chuyện này lại không đi the0 kế hoạch của cô ta.
Người phụ nữ này sao lại không giống như trước đây, vừa kinh hoảng vừa vụng về giải thích với Lệ Kình Liệt sao? Sao cô dám đánh cô ta trước mặt Lệ Kình Liệt?
“Hừ, hiện tại mới là tôi đánh, dấu bàn tay có vẻ không đối xứng với dấu tay bên kia lắm nhỉ? Chẳng lẽ hai tay của tôi một lớn một nhỏ?”
Nguyễn Tử Mạt cười khẩy, nhìn chằm chằm Tống Mạn Chi.
Sự hoảng loạn hiện rõ trên khuôn mặt Tống Mạn Chi.
Nguyễn Tử Mạt lại áp sát tới, ngón tay xoắn lấy tóc mai, môi đỏ tre0 nụ cười quyến rũ, “Thủ đoạn của cô cũng quá thấp kém rồi, thật sự rất nhàm ċһán, h0àn toàn không có một chút khiêu chiến nào.”
So với những người phụ nữ hám tiền dùng đủ mọi thủ đoạn để leo lên mà cô từng gặp ở kiếp trước, Tống Mạn Chi chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi.
Tống Mạn Chi nhíu mày nhìn Nguyễn Tử Mạt, người phụ nữ này…… đã thay đổi, không còn là mụ béo vụng về dễ giận trước đây.
Lúc này Nguyễn Tử Mạt mới xoay người nhìn về phía Lệ Kình Liệt, “Đã giải quyết xong rồi, hiện tại không còn chuyện gì liên quan đến tôi nữa, tôi nhường không gian riêng tư cho hai người đó.”
Nguyễn Tử Mạt nói xong, không để ý tới hai người này nữa, xoay người đi đến nhà Lâm Nam Yến đón Tiểu Bảo.
Lệ Kình Liệt đang định đuổi the0, sau lưng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, “Anh Lệ ……”
Lệ Kình Liệt xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tống Mạn Chi, “Cô làm ra chuyện như này để làm gì?”
Những lời giảo biện đến bên miệng Tống Mạn Chi nghẹn lại, sắc mặt cô ta trắng bệch, lảo đảo lùi về phía sau hai bước.
Lệ Kình Liệt nói xong câu đó liền xoay người đuổi the0 Nguyễn Tử Mạt.
Giọng nói của Tống Mạn Chi lại vang lên lần nữa.
“Không phải anh đã đáp ứng anh trai của tôi, sẽ chăm sóc tôi sao?”
Lệ Kình Liệt dừng bước, anh nghiêng đầu nhìn Tống Mạn Chi, ánh mắt càng thêm sắc bén, “Cô đã biết từ lâu nhưng lại giả vờ như không biết.”
“Không sai, tôi đã sớm biết, là anh trai tôi cứu anh, anh đồng ý với anh ấy sẽ chăm sóc tôi. Anh trai tôi dùng mạng để cứu anh, anh không thể không để ý đến tôi.”
Tống Mạn Chi rưng rưng nước mắt, nhìn Lệ Kình Liệt, nói.
|
/1529
|

