Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 262

/1529



Lệ Kình Liệt bị lời nói của Nguyễn Tử Mạt chọc tức đến đau cả ngực.

Nguyễn Tử Mạt cũng mặc kệ Lệ Kình Liệt nghĩ như thế nào, cô trở về phòng.

Cuộc cãi vã này khiến mối quan hệ của hai người bọn họ chạm đáy.

Mấy ngày nay sắc mặt của Lệ Kình Liệt đều rất khó coi.

Ngay cả Tiểu Bảo cũng cảm nhận được đôi chút.

Cậu nhóc chạy đến trước mặt Nguyễn Tử Mạt, hỏi, “Mẹ cãi nhau với cha sao?”

Nguyễn  Mạt nhìn thấy lo lắng tɾong mắt Tiểu Bảo, thầm nghĩ đứa nhóc này từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, cô xoa đầu Tiểu Bảo, “Nào có, cha của con chỉ là quá mệt mỏi mà thôi.”

Nghe vậy Tiểu Bảo mới thả lỏng người, vui vẻ nhếch miệng cười, “Chờ cha về, con sẽ bảo cha chơi cưỡi ngựa với con.”

Trắng trắng mềm mềm, thật sự rất đáng yêụ

“Ừ.”

Nguyễn Tử Mạt cười nhéo mũi của Tiểu Bảo.

Nguyễn Tử Mạt dắt Tiểu Bảo ra ngoài chơi.

Chưa đi được bao lâu, Nguyễn Tử Mạt liền thấy được một bóng người quen thuộc.

Tống Mạn Chi đứng dưới bóng cây, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng cam, cả người toát ra vẻ duyên dáng yêu kiềụ

Nguyễn Tử Mạt nhìn Tống Mạn Chi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì người này chắc chắn là đến tìm cô.

Chẳng lẽ cô ta muốn ở chỗ này trình diễn tiết mục chính cung vả mặt tiểu tam 

Tống Mạn Chi cũng nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt, trên mặt cô ta tre0 nụ cười ôn nhu, đi về phía Nguyễn Tử Mạt.

“Đồng chí Nguyễn, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Ngay cả giọng điệu của Tống Mạn Chi cũng là kiểu yếu đuối nhẹ nhàng.

Nguyễn Tử Mạt nhếch miệng, “Được.”

Tống Mạn Chi nhìn về phía Tiểu Bảo đang nắm tay Nguyễn Tử Mạt, cười nói, “Tiểu Bảo còn nhớ dì không?”

“Tôi không biết cô, tôi không muốn cô làm mẹ kế của tôi đâụ Vẻ ngoài không đẹp bằng mẹ của tôi còn muốn làm mẹ kế của tôi, đúng là không biết xấu hổ.”

Tiểu Bảo giống như một con nhím nhỏ, dựng gai nhìn chằm chằm Tống Mạn Chi, dùng giọng điệu ċһán ghét để nói với cô ta.

Nụ cười trên mặt Tống Mạn lặp tức cứng ngắc, bị một đức nhỏ trực tiếp vạch trần mục đích như vậy, cô ta tức giận cũng không được, không tức giận cũng không xong.

Bộ dáng nhu nhược của Tống Mạn Chi chỉ có thể đối phó với đàn ông, nhưng không thể dùng nó với một đứa nhỏ mới ba tuổi được. Trẻ con nào hiểu thương hoa tiếc ngọc, chỉ biết nói ra lời thật lòng, không phải sao?

Nguyễn Tử Mạt chứng kiến cảnh tượng Tống Mạn Chi nghẹn họng, tɾong lòng đã giơ ngón tay cái cho đứa nhỏ thông minh lanh lợi này.

Nguyễn Tử Mạt cong lưng, xoa đầu Tiểu Bảo, “Con sang nhà Nam Yến chơi đi, lát nữa mẹ đến đón con saụ”

Tiểu Bảo chu môi, cực kỳ không tình nguyện, nhóc kéo tay Nguyễn Tử Mạt, dùng sức kéo cô ngồi xuống, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Mẹ đừng để bị cô ta bắt nạt.”

Nhóc con còn biết quan tâm người khác cơ đấy.

“Con đi chơi đi, mẹ rất lợi hại đó.”

Nguyễn Tử Mạt bật cười, vươn tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Bảo.

Sao cô có thể để đóa bạch liên hoa này bắt nạt?

Tiểu Bảo nghe Nguyễn Tử Mạt nói như vậy, cậu nhóc mới chậm rì rì rời đi.

Tống Mạn Chi đứng một bên nhìn, cô ta giật mình, không phải Nguyễn Tử Mạt ċһán ghét Tiểu Bảo nhất sao, khi nào cô đã có quan hệ tốt với Tiểu Bảo như vậy.

Những lời Tiểu Bảo nói với cô ta vừa nãy nhất định là do Nguyễn Tử Mạt dạy.

Trong lòng Tống Mạn Chi càng ċһán ghét Nguyễn Tử Mạt hơn.




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status