Về đến nhà, Lệ Kình Liệt bước nhanh tới gần Nguyễn Tử Mạt, bàn tay to nắm lấy cổ tay cô, “Chuyện gì xảy ra hôm nay vậy? Sao cô lại đi dạo phố cùng một người đàn ông lạ?”
“Mắt anh mù à? Hôm nay tôi ra ngoài bán hàng. Cái gì gọi là dạo phố cùng một người đàn ông lạ? Tôi rảnh rỗi như vậy sao?.”
Nguyễn Tử Mạt trợn trắng mắt, không khách khí phản pháo lại.
“Vậy sao cô lại gặp anh ta?”
Lệ Kình Liệt nhíu mày thật chặt, ánh mắt sắc bén nhìn Nguyễn Tử Mạt.
Đây không phải lần đầu tiên anh thấy cô cùng người đàn ông đó đi dạo phố cùng nhaụ
“Này anh phải đi hỏi anh ta.”
Nguyễn Tử Mạt nhàn nhạt trả lời.
Lệ Kình Liệt đen mặt, nghiêm túc nói, “Tôi không quan tâm vì sao hôm nay hai người gặp mặt. Về sau cô không được gặp người đàn ông đó nữa.”
Ánh mắt của người đàn ông kia sắp dính chặt vào người cô đến nơi, Lệ Kình Liệt cảm thấy rất không thoải mái.
Đây là hạn chế quyền tự do cá nhân của cô sao?
Huống hồ cô và Giang Quân Nhiên còn phải hợp tác kinh doanh, sao có thể không gặp mặt được?
Nguyễn Tử Mạt cười lạnh một tiếng, “Lệ Kình Liệt, anh dựa vào cái gì để quản tôi? Lúc trước anh gặp mặt Tống Mạn Chi thì tôi có cản trở anh không? Hiện tại anh kêu tôi không được tiếp xúc với người khác giới? Tôi nói cho anh biết, tôi mặc kệ, anh thích nghĩ sao thì nghĩ.”
Cô hất tay Lệ Kình Liệt ra.
Lệ Kình Liệt sửng sốt, vội vàng giải thích, “Tôi không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào với đồng chí Tống, từ trước đến nay tôi chưa từng làm bất kỳ điều gì có lỗi với cô hết.”
Mỗi lần đều là Tống Mạn Chi tới tìm anh nhờ hỗ trợ, mà trên người anh gánh vác di nguyện của anh Tống, anh không từ chối được, nhưng anh chỉ đơn thuần hỗ trợ mà thôi, không trộn lẫn bất kỳ tình cảm nam nữ nào bên tɾong.
Nguyễn Tử Mạt ngẩng mặt lên, đuôi mắt mang the0 tia ngạo khí, “Tôi cũng không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào với Giang Quân Nhiên. Ít nhất thì tôi và anh ta gặp mặt đơn thuần hơn so với anh và Tống Mạn Chi gặp mặt nhiềụ Tôi và anh ta cũng chưa từng xem mắt với nhaụ Tôi không quản anh thì anh cũng đừng quản tôi, công bằng mà, không phải sao?”
Lệ Kình Liệt nghẹn lời, Nguyễn Tử Mạt lúc này có chút hung dữ.
“Cô có thể nói chuyện đàng h0àng chút không?”
Lệ Kình Liệt trầm giọng nói.
“Nãy giờ tôi vẫn nói chuyện đàng h0àng tử tế ”
Nguyễn Tử Mạt không sợ ánh mắt áp bức của anh, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén đó.
“Về sau tôi sẽ không gặp Tống Mạn Chi nữa, cô cũng không được phép gặp người đàn ông đó.”
Lệ Kình Liệt dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Nguyễn Tử Mạt, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
Nguyễn Tử Mạt kinh ngạc, không phải Lệ Kình Liệt thích Tống Mạn Chi sao, vậy mà chịu không gặp mặt cô ta nữa, chẳng lẽ là yêu xa?
“Anh có gặp Tống Mạn Chi nữa hay không là quyền tự do của anh, tôi kết bạn với ai là chuyện của tôi, anh không quản được tôi đâụ”
Nguyễn Tử Mạt bày tỏ suy nghĩ của chính mình, xoay người đi vào tɾong nhà.
“Chúng ta đã kết hôn, tôi là chồng của cô, chẳng lẽ còn không được quản.”
Lệ Kình Liệt chăm chú nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô.
Người phụ nữ này minh diễm chói mắt như một ngọn lửa, rất lóa mắt.
Nguyễn Tử Mạt dừng bước chân, quay đầu mỉm cười với Lệ Kình Liệt, “Chúng ta sắp ly hôn đến nơi rồi, anh còn quản tôi làm gì?”
|
/1529
|

