“Ăn cơm của các người đi ”
Lệ Kình Liệt lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng.
Trong nháy mắt, mấy người đang tâng bốc Nguyễn Tử Mạt đều yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn lại tiếng bát đũa va vào nhau và cả tiếng nhai nuốt.
Nguyễn Tử Mạt đã cảm thấy đồ ăn rất nhiều, dù sao thì lượng cho mỗi món rất đủ, thế nhưng còn chưa đến một lát sau, sau một hồi gió cuốn mây trôi, tất cả các món ăn trên bàn đều bị quét sạch sẽ, chỉ còn sót lại một số xương trên mặt bàn.
Tốc độ ăn cơm của Tiểu Bảo đã nhanh hơn bình thường rất nhiều, cậu nhóc chỉ sợ mình chậm một chút thì đồ ăn tɾong nhà sẽ bị mấy chú này ăn hết sạch mất.
Nguyễn Tử Mạt cũng vừa no bụng.
Cố Vân Đình bưng cái bát không đang tranh bát canh gà cuối cùng với một chiến hữụ
Cố Vân Đình nói “Lớn nhỏ có thứ tự, để cho tôi ”
Chiến hữu này cũng không chịu nhường “Cậu đánh rắm sao? Cậu chỉ lớn hơn tôi ba tháng mà còn dám bày ra dáng vẻ lớn nhỏ có thứ tự với tôi à?”
“Nếu không nhờ tôi dẫn các người đến nhà lão Lệ thì cậu có được ăn ngon thế này không? Bát canh gà này là của tôi ”
“Không được Cậu đừng cho là tôi không biết gì, thời gian trước, cậu thường quay về với doanh trưởng Lệ là để ăn chực, cậu đã ăn nhiều bữa như vậy rồi, bây giờ cậu nhường bát canh này cho tôi thì có làm sao?”
“Thằng nhóc này Được rồi, chúng ta vật tay Người nào thắng, bát canh thuộc về người đó ”
Cố Vân Đình không phục, anh xắn tay áo lên nói.
“Vật thì vật, ai sợ ai ”
Chiến hữu kia cũng đồng ý.
Mấy người khác ngồi bên cạnh ồn ào.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy cũng không còn gì để nói. Mấy người này có cần phải như vậy không? Chỉ là một bát canh gà mà thôi.
Tiểu Bảo đặt bát của mình xuống, bò xuống ghế, hấp tấp chạy đi xem vật tay.
Nguyễn Tử Mạt không cảm thấy hứng thú với màn vật tay của mấy người đàn ông nên bắt đầu thu dọn bát đũa.
Một bàn tay màu đồng đã giữ cổ tay trắng nõn của Nguyễn Tử Mạt lại.
Cô quay đầu nhìn sang thì đối diện với đôi mắt sâu của Lệ Kình Liệt.
“Để tôi.”
Lệ Kình Liệt nói với Nguyễn Tử Mạt.
Tất nhiên anh đi rửa bát đũa là tốt nhất
Thật ra cô cũng không muốn tự mình rửa nhiều bát đũa như vậy.
Trận vật tay bên kia đã phát ra một tiếng cười vang, Cố Vân Đình chiến thắng.
Nguyễn Tử Mạt lắc đầụ Có đôi khi đàn ông thật sự rất ấu trĩ.
Cô quay về phòng.
Nguyễn Tử Mạt ngồi trước bàn trang điểm, cô cầm cây bút, viết lên một quyển sổ, bắt đầu tính toán.
Cô dự định mở một cửa hàng cơm lòng bò, cần một khoản chi phí sửa sang, chi phí thuê nhà, chi phí đïện nước, chi phí làm cơm lòng bò, sau khi tính từng khoản chi phí này, Nguyễn Tử Mạt nhìn lại số tiền mình dành dụm được, tính toán với số tiền dành dụm ít ỏi kia của mình có thể chống đỡ tɾong bao lâụ
Cô muốn làm ăn lâu dài mà không phải đóng cửa kinh doanh vào một ngày nào đó.
Tính đi tính lại, Nguyễn Tử Mạt cảm thấy tình hình vẫn chưa lạc quan lắm.
Nguyễn Tử Mạt chống cằm, thở dài một hơi. Xem ra cô phải gấp rút kiếm nhiều tiền hơn nữa mới được.
Lúc Nguyễn Tử Mạt từ phòng ngủ bước ra một lần nữa thì Lệ Kình Liệt và mấy chiến hữu kia đã không còn ngồi tɾong sân, bọn họ đã rời đi rồi.
|
/1529
|

