Bàn ghế được bày tɾong sân để ăn cơm tối đã được thu dọn sạch sẽ, trên mặt đất cũng được quét sạch sẽ.
Có tiếng cười nói từ bên ngoài.
“Ba, mấy chú kia đều là bạn của ba sao?”
Tiếng nói ngây thơ của Tiểu Bảo truyền đến.
“Ừm.”
“Ồ, ba có nhiều bạn bè như vậy, bọn họ cũng cầm súng đối phó với người xấu sao?”
“Ừm.”
“Ba, sau này con cũng phải giống như ba và các chú đó, phải cầm súng đối phó với người xấu ”
Lần này, tiếng trả lời Tiểu Bảo trở nên chần chừ, chưa lập tức trả lời ngay.
“Tiểu Bảo, con béo quá, sau này ăn bớt lại, giảm béo lại ”
Ý là quân nhân không có người nào mập mạp như con, tất cả đều là đàn ông có bắp thịt săn chắc.
Lệ Kình Liệt nói xong câu đó thì anh cũng vừa bước đến trước cửa chính.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy hai ba con bọn họ.
Tiểu Bảo giống như mới vừa bị sét đánh tɾúng, hai mắt cậu nhóc căng tròn, ngạc nhiên nhìn Lệ Kình Liệt.
“Ba, ba xấu Con không béo Con không muốn ba ôm nữa, ba thật sự quá xấu xa ”
Với chú mèo ham ăn Tiểu Bảo mà nói, yêu cầu ăn ít không khác gì muốn lấy mạng của nhóc. Lúc này, nước mắt đã dâng đầy tɾong hốc mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên, cậu nhóc dãy dụa muốn trượt xuống từ lồng ngực của Lệ Kình Liệt.
Tiểu Bảo nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt thì cái miệng nhỏ nhắn đã mếu máo, nhìn Nguyễn Tử Mạt giống như muốn tìm kiếm sự đồng tình “Con không béo, đúng không?”
Nguyễn Tử Mạt oán trách nhìn thoáng qua Lệ Kình Liệt. Người này muốn chọc Tiểu Bảo khóc lên đây mà.
Cô ôm Tiểu Bảo từ tɾong ngực Lệ Kình Liệt, hai cánh tay nhỏ của Tiểu Bảo cũng ôm chặt cổ Nguyễn Tử Mạt, cái mông nhỏ quay về phía Lệ Kình Liệt, giống như đang thể hiện sự bất mãn của mình.
Nguyễn Tử Mạt vỗ lên lưng Tiểu Bảo, nhẹ giọng dỗ “Tiểu Bảo của chúng ta béo ở đâu? Thế này gọi là trẻ con bụ bẫm ”
Lệ Kình Liệt “…” Anh nhìn thoáng qua cái mông đầy thịt của Tiểu Bảo.
Lệ Kình Liệt bước dài, đến gần Nguyễn Tử Mạt, mở miệng giải thích một câu “Vừa mới tiễn bọn họ về.”
“Ừ.”
Nguyễn Tử Mạt khẽ gật đầu, cô hiểu anh đang giải thích lý do mình ra ngoài.
Nguyễn Tử Mạt ôm Tiểu Bảo về phòng.
Lệ Kình Liệt quay người đóng cửa sân, rồi đi the0 sau lưng hai mẹ con. Anh nhìn bóng người xinh đẹp đi phía trước thì khóe miệng không kìm được mà nâng lên cao. Tối nay, cô chu toàn như vậy, có lẽ bởi vì anh.
Cô vẫn rất thích anh.
Trong con người lạnh lùng của Lệ Kình Liệt đã trở nên ôn hòa hơn.
Buổi tối, tɾong yên tĩnh chợt có tiếng côn trùng kêu vang từ tɾong sân truyền vào.
Có tiếng nước chảy truyền vào từ phòng tắm.
Nguyễn Tử Mạt ngồi trên ghế tɾong phòng khách chờ đợi.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, Lệ Kình Liệt bước ra cùng với hơi nước màu trắng mờ. Anh nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt thì dừng bước “Cô đang chờ tôi à?”
“Ừm.”
Nguyễn Tử Mạt đứng lên, đưa một tờ giấy cho Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt nhìn thấy tờ giấy kia thì sắc mặt h0àn toàn thay đổi, tâm trạng tốt đẹp trước đó cũng biến mất không còn một mảnh.
“Tôi đã ký tên xong rồi, dấu tay cũng đã lăn vào, anh ký đi ”
Nguyễn Tử Mạt đặt tờ báo cáo muốn ly hôn vào tay Lệ Kình Liệt.
|
/1529
|

