Tiểu Bảo lại lần nữa nói ra suy nghĩ của mình.
""............."" Lệ Kình Liệt.
Anh mới là người thực sự không thích ngủ chung với một đứa trẻ đái dầm, nhưng đứa trẻ này lại tự dát vàng lên mặt.
""Không được.""
Lệ Kình Liệt không chút do dự cự tuyệt Tiểu Bảo lần thứ hai..
""Ba, ba hư, ba là người lớn có thể ngủ một mình, tại sao lại luôn cần con ngủ cùng.""
Tiểu Bảo trừng đôi mắt ngấn nước về phía Lệ Kình Liệt.
""...........” Lệ Kình Liệt, đây là nói cái gì vậy, rốt cuộc là ai cần ai.
""Ngoan ngoãn đi ngủ cho ba.""
Lệ Kình Liệt dùng tay vỗ vào lưng Tiểu Bảo.
""Con biết rồi, chắc chắn ba cũng muốn đi qua ngủ với mẹ, ba ghen tị với con nên mới cố tình không cho con đi, ba đúng là kẻ xấu xa.""
Sau khi bàn tay trên lưng rời đi, Tiểu Bảo ngồi trên bụng Lệ Kình Liệt lớn tiếng nói.
Cửa phòng chưa đóng chặt, Nguyễn Tử Mạt nghe giọng nói của của Tiểu Bảo từ tɾong phòng truyền ra, cô đi tới, vừa đẩy cửa ra thì đã nghe những lời này của Tiểu Bảo.
Cái gì mà Lệ Kình Liệt muốn ngủ với cô.
Nguyễn Tử Mạt đứng ngây ngốc tại chỗ.
Ánh mắt cô và Lệ Kình Liệt chạm nhau, cô chỉ cảm thấy xấu hổ.
Sớm biết như vậy cô sẽ không can thiệp vào chuyện người khác.
Cô không cần phải chạy đến xem náo nhiệt.
Tối qua hai người đã phát sinh ra chuyện đó, bây giờ lại im lặng nhìn nhau, Nguyễn Tử Mạt cảm thấy tɾong mắt bọn họ có gì đó không đúng, cô xoay đầu, nhìn Tiểu Bảo.
""Tiểu Bảo con có sao không?""
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy Tiểu Bảo tức giận, cái miệng trề ra như thể tre0 được một bình rượu lên, cô nhịn không được hỏi một câụ
Ánh mắt sâu thẳm của Lệ Kình Liệt nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, yết hầu lăn một vòng, anh mới mở miệng, ""Nó không sao.""
Tiểu Bảo nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt, cậu bé không còn tức giận nữa, bàn tay mũm mĩm túm lấy cái gối của mình, vo tròn, động tác nhanh nhẹn, thừa lúc Lệ Kình Liệt và Nguyễn Tử Mạt nói chuyện đã leo xuống giường.
""Con muốn ngủ với mẹ.""
Tiểu Bảo túm cái gối của mình, vẻ mặt có chút ngại ngùng, nhưng đôi chân ngắn ngủn đó lại không ngại chút nào, rất nhanh đã chạy đến bên cạnh Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt ngạc nhiên nhìn Tiểu Bảo.
Trước đây khi Lệ Kình Liệt ở nhà, Tiểu Bảo đều ngủ cùng Lệ Kình Liệt.
""Tiểu Bảo trở lại đây.""
Lệ Kình Liệt cho là Nguyễn Tử Mạt không muốn, anh đang định xuống giường ôm Tiểu Bảo trở về.
""Chúng ta mau đi đi.""
Tiểu Bảo sốt ruột, sợ Lệ Kình Liệt bắt trở về, cậu bé nắm chặt tay Nguyễn Tử Mạt, dùng hết sức kéo Nguyễn Tử Mạt ra ngoài.
""Tối nay tôi ngủ cùng thằng bé.""
Nguyễn Tử Mạt thấy Tiểu Bảo gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi thì cô mím môi, the0 sức lực của Tiểu Bảo đi ra ngoài, quay đầu nói với Lệ Kình Kiệt một câụ
Lệ Kình Liệt thấy cô cười xinh đẹp, đi được nửa đừng, anh dừng lại nhìn cô.
Tiểu Bảo tức giận vì ba không cho mình ngủ với mẹ, cậu bé quay đầu làm mặt quỷ với Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt nhìn thấy tiểu quỷ này khoe khoang làm anh có chút muốn đánh vào mông cậu bé.
Nguyễn Tử Mạt mang cậu bé trở về phòng mình.
Có Tiểu Bảo, tối nay Nguyễn Tử Mạt không đọc sách, trẻ con cần được ngủ sớm.
Tiểu Bảo vẫn như đêm hôm đó, nằm thẳng tắp, hai tay đặt lên bụng.
Nguyễn Tử Mạt kéo dây đèn, tắt đèn.
|
/1529
|

