Nguyễn Tử Mạt trừng anh, người này lại còn hỏi, Tiểu Bảo vẫn còn ở đây.
Nếu như cô đi bệnh viện gặp bác sĩ vì chuyện sinh hoạt vợ chồng, không phải sẽ rất mất mặt sao, chắc chắn ngày mai sẽ lan truyền khắp đại viện, sau này cô làm sao có thể ra ngoài gặp người khác.
Huống hồ chẳng qua cô chỉ đau nhức mệt mỏi, cũng không bị thương.
Lệ Kình Liệt thấy cô dứt khoát từ chối, cũng cảm thấy không có vấn đề gì xảy ra, liền không hỏi gì nữa, lấy thức ăn gói sẵn ra cho hai mẹ con ăn.
Buổi tối.
Tiểu Bảo tắm rửa xong, nằm trên giường, ngửa đầu, đạp đôi chân ngắn ngủn chơi đùa.
Lệ Kình Liệt trở lại phòng, anh nằm bên cạnh Tiểu Bảo, nghĩ đến Nguyễn Tử Mạt muốn sinh con gái cho mình, con gái cũng không tệ, mềm mại dịu dàng, anh nhíu mày, chỉ là con gái lớn lên không cần giống anh, vẫn là nên giống cô, xinh đẹp giống như một đóa hoa.
Nghĩ vậy, miệng anh không nhịn được nhếch lên.
Tiểu Bảo xoay người ngồi dậy, kéo gối đầu của mình lại, nhìn Lệ Kình Liệt gọi ""Ba............""
Lệ Kình Liệt quay đầu nhìn Tiểu Bảo, ""Sao vậy?""
Tiểu Bảo suy nghĩ, khuôn mặt mũm mĩm rất nghiêm túc, nói ""Tối nay con không ngủ cùng ba, ba ngủ một mình đi.""
Lệ Kình Liệt ngạc nhiên một lát.
Tiểu Bảo nói xong, cậu bé đã muốn đi đến mép giường, chuẩn bị leo xuống.
Lệ Kình Liệt đưa tay ra, nắm lấy Tiểu Bảo sắp leo xuống khỏi giường.
Tiểu Bảo bị một trận trời đất quay cuồng, đến khi nhìn lại, cậu bé đã ở tɾong ngực Lệ Kình Liệt, cậu bé giãy giụa muốn xuống dưới, đã bị Lệ Kình Liệt một tay xách trở lại, bàn tay còn lại thì giữ lưng mũm mĩm của Tiểu Bảo, tay chân Tiểu Bảo nhúc nhích, nhưng không thể di chuyển được, giống như con rùa bị đè mai lại.
""Ba......""
Lông mày của Tiểu Bảo như sắp xoắn vào nhau, bấy mãn nhìn Lệ Kình Liệt, tɾong mắt đều là kháng nghị.
Lệ Kình Liệt cũng cau mày nhìn Tiểu Bảo, ""Con không ngủ cùng ba, con muốn ngủ với ai?""
Tiểu Bảo ngừng dãy dụa, đỏ mặt, túng túng nói ""Con muốn qua phòng bên cạnh ngủ.""
Tiểu Bảo muốn qua ngủ với Nguyễn Tử Mạt.
Chuyện này khiến Lệ Kình Liệt ngạc nhiên.
""Không được.""
Lệ Kình Liệt mở miệng từ chối.
Hôm qua anh đã dày vò cô nhiều như vậy, bây giờ làm sao có thể để cục thịt này qua tiếp tục dày vò cô.
""Tại sao?""
Tiểu Bảo nghe anh nói không được, lập tức cậu bé giống như một quả bóng bay căng phồng, cả người tức giận, hai má cũng nổi lên một cục thịt mềm.
""Ngủ chung với ba không tốt sao?""
Lệ Kình Liệt cau mày, tự hỏi có phải đứa nhỏ này mập lên không, thấy Tiểu Bảo còn đang cố công giãy dụa, anh đè cậu bé lại, trầm giọng hỏi.
""Không tốt, ngực ba cứng, cả người đều cứng, ôm không thỏa mái, con thích chỗ đó của mẹ hơn, cả người mẹ đều mềm, lại còn rất thơ๓.""
Nói đến đây, Tiểu Bảo nhăn mũi, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ ghét bỏ, ""Ba, có đôi khi ba còn thối.""
Có nhiều khi Lệ Kình Liệt tập luyện xong, cả người đầy mồ hôi, cũng không phải là thật sự thối, chỉ là khứu giác của đứa trẻ nhạy cảm hơn, không cảm thấy đàn ông có khí phách, chỉ thấy thối.
Lệ Kình Liệt thấy vẻ ghét bỏ trên mặt con trai.
Hai người họ đã ngủ cùng nhau nhiều năm như vậy, bây giờ mới ghét bỏ có phải quá muộn không.
""Ba, con biết rõ ba luyến tiếc con, thích ngủ cùng con, nhưng ba đã lớn rồi, một thời gian nữa cũng quen thôi, con muốn qua đó ngủ.""
|
/1529
|

