Tiểu Bảo nghĩ đến sẽ thức dậy tɾong cái ôm mềm mại, thơ๓ tho thì cậu bé di chuyển cơ thể mình từng chút nhích lại gần cô.
Nguyễn Tử Mạt để ý động tác đáng yêu của Tiểu Bảo, cô kéo Tiểu Bảo vào lòng.
""Ngủ đi, đừng lộn xộn.""
Nguyên Tử Mạt vỗ vào mông đầy thịt của Tiểu Bảo.
Bị phát hiện rồi.
Cơ thể Tiểu Bảo cứng lại, cắn móng tay.
Nhưng dần dần cậu vé không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.
Nguyễn Tử Mạt ôm đứa bé mềm mại cũng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lệ Kình Liệt xin nghỉ phép, đưa Nguyễn Tử Mạt đến bệnh viện tháo thạch cao.
Bệnh viện.
Toàn bộ quá trình Lệ Kình Liệt đều ở cùng Nguyễn Tử Mạt, vì cô bận trước bận saụ
Y tá bên cạnh nhìn thấy, cười nói với Nguyễn Tử Mạt ""Người đàn ông này rất đẹp trai, lại còn là quân nhân, biết quan tâm chăm sóc cô, thật hâm mộ cô.""
Nguyễn Tử Mạt cười cười, không nói gì.
Sau khi tháo hết thạch cao, Nguyễn Tử Mạt nhẹ cả người, mấy ngày nay ở nhà buồn ċһán, không thể kiếm tiền, không biết cô đau lòng thế nào đâu, bây giờ có thể tập trung kiếm tiền rồi.
Lệ Kình Liệt nhìn thấy nụ cười trên đôi môi đỏ mọng của cô, anh biết khi hôn lên đôi môi đỏ đấy sẽ có bao nhiêu mềm mại và ngọt ngào, đêm hôm đó anh không nhịn được lặp đi lặp lặp lại rất nhiều lần trên môi cô.
Miệng có chút khô.
Đôi mắt Lệ Kình Liệt hiện lên tia u ám, anh quay đầu, sắc mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng thờ ơ như trước.
""Tôi đi mua chút thức ăn, nếu anh vội thì về trước đi.""
Gần đây cô ăn thức ăn của nhà Lâm Nam Yến, có chút ċһán, cô vẫn thích ăn thức ăn do chính mình nấụ
Lệ Kình Liệt bận rộn nhiều việc, cô không muốn làm chậm trễ thời gian của anh.
""Tôi cũng cũng không vội, cùng đi đi.""
Lệ Kình Liệt và Nguyễn Tử Mạt cùng đi mua thức ăn.
Nguyễn Tử Mạt thấy anh như vậy, cũng không từ chối, còn có thể đi nhờ xe về, không chen lấn xe buýt, rất tốt.
Đi ngang qua nơi bán thịt.
Ông chủ trước đây bán nguyên liệu nội tạng bò cho Nguyễn Tử Mạt đã nhìn thấy họ, ông ấy cười gọi hai người Nguyễn Tử Mạt ""Em trai, em gái nhanh đến đây mua thức ăn đi.""
Trước đây Nguyễn Tử Mạt từng mua lòng bò của ông chủ quán thịt bò này, vì vậy ông chủ nhận ra Nguyễn Tử Mạt đã gầy đi.
Lệ Kình Liệt nghe nói như thế liền sa sầm mặt, dùng ánh mắt không thân thiện nhìn ông chủ.
Ông chủ quán thịt bò bị ánh mắt lạnh thấu xương của Lệ Kình Liệt làm cho hoảng sợ, sao người này giống như muốn giết người vậy.
""Đúng vậy.""
Khác với phản ứng của Lệ Kình Liệt, Nguyễn Tử Mạt cười đáp lại ông chủ, dáng vẻ rất hòa thuận.
""Em gái, những thứ trước đây cô mua thì tôi đều giữ lại cho cô, cô còn muốn mua nữa không?""
Ngón tay của ông chủ chỉ vào đống lòng bò tɾong quán.
Nguyễn Tử Mạt mỉm cười, ông chủ này rất biết nói chuyện, những thứ này rõ ràng không thể bán mới đặc biệt giữ lại cho cô.
""Không cần, thời gian này tôi sẽ không mua nữa, một thời gian nữa mới mua lại.""
Nguyễn Tử Mạt cười khoát tay, từ chối ông chủ.
""Vậy sau này muốn mua thì nhớ ghé hàng của tôi nhé, tôi đều giữ lại cho cô, sẽ bán rẻ cho cô một chút.""
Ông chủ vui vẻ cười.
Nguyễn Tử Mạt cũng cười đáp lại, tiếp tục đi về phía trước.
Cô cảm thấy ở bên cạnh lạnh buốt, giống như có hầm băng di chuyển bên cạnh.
|
/1529
|

